Edit: V.O
Cố Vãn ngẩn ra.
Bất giác lại nghĩ tới gương mặt nhìn thấy ở Vân Qũy.
Ngực đau giống như bị người nhéo chặt.
"Sẽ không, kiếp này em sẽ không rời bỏ anh!"
"Thật sao?"
"Thật!"
"Được rồi, anh cũng sẽ không buông Vãn Vãn, bởi vì...anh không biết nếu em rời bỏ anh, anh sẽ làm ra chuyện cực đoan gì..."
Trình Phi cúi đầu lẩm bẩm.
Ở chỗ Cố Vãn không nhìn thấy, trong mắt lại hiện ra tàn nhẫn.
Cố Vãn không nhận ra được, chỉ cười trấn an: "Yên tâm!"
Sau khi trở về, sáng sớm ngày hôm sau Cố Vãn đã cùng Trình Phi dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đi.
Tiểu Sâm nhìn hai người thu dọn đồ đạc, đứng bên cạnh kỳ lạ hỏi: "Mẹ, chúng ta lại phải đi sao?"
Cậu bé mặc áo ngủ cậu bé bọt biển ngẩn người đứng ở cửa phòng, nháy đôi mắt to nhìn Cố Vãn.
"Xin lỗi..."
Cố Vãn khom lưng ôm cậu bé vào lòng.
/ Quảng cáo
Rõ ràng đã là cậu bé năm tuổi, nhưng bởi vì hàng năm bị bệnh, cân nặng chỉ có 15 ký, ôm vào tay rất nhẹ, còn không bằng một đứa trẻ ba tuổi bình thường. Thân thể nho nhỏ gầy còm rúc vào trong lòng Cố Vãn, gần như chỉ là một quả cầu nhỏ.
Lộ ra phía ngoài đồ ngủ là hai cánh tay thật nhỏ, hằng năm bị cắm ống Picc.
Bởi vì hóa trị lâu dài, cũng dẫn đến tóc thưa thớt, chỉ có thể mọc trên cái đầu trọc tròn căng.
Nhưng da đứa bé trắng nõn dị thường, ngũ quan cực kỳ giống Bạc Lương. Hoàn mỹ giống như là thiên sứ bé nhỏ Thượng Đế đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-lanh-leo/1499482/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.