Trình Mặc đối với chuyện "Đứng góc tường" xen giữa này cũng không nói gì thêm, càng không thêm hỏi gì. Điều này khiến Lục Tác Viễn khá cảm kích, bởi vì cô thật không tìm được lý do thích hợp.
Chủ đề rất tự nhiên quay lại câu nói đầu tiên khi cô gặp anh —— tại sao đột nhiên anh xuất hiện ở đây.
"Toàn tỉnh Vân Nam lại gặp nạn hạn hán, bọn anh đến hiện trường đưa tin." Anh nhìn nhìn ly nước trong tay, sắc mặt có chút nghiêm trọng, "Lần này phạm vi, thời gian, mức độ, tổn thất của hạn hắn, mặc dù không nghiêm trọng bằng năm 2010, nhưng trong lịch sử tỉnh Vân Nam cũng là hiếm có rồi. Đến đây chỉ một hai chục phóng viên, mà phân bố ở cả Vân Nam, Quảng Tây, Quý Châu, Trùng Khánh như vậy. Việc trên tay anh không nhiều lắm, nên chủ động xin đi giết giặc. Tính ra anh cũng có lòng riêng, thấy Vân Nam và Tây Tạng không xa lắm, lúc đi có thể thuận đường thăm em."
Lục Tác Viễn rất thích "Lòng riêng” kia trong miệng Trình Mặc, cảm giác một người lúc nào cũng đặt bạn trong lòng, dường như thật sự không thể dùng hai chữ hạnh phúc đơn giản để miêu tả được. Không biết tại sao, cô cảm thấy từ sau khi hai người xác định quan hệ, hình như lúc nào anh cũng khiến cô cảm động.
Thì ra yêu đương là một chuyện tuyệt vời như vậy.
Vui vẻ hưng phấn một hồi, lúc này cô mới ý thức được lời của anh hơi kỳ quái, cái gì gọi là lúc đi còn có thể thuận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-dep-nhat-deu-cho-em/2167780/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.