"Vì sao. . ." Lục Tác Viễn hơi ngước đầu nhìn anh, cúi đầu lập lại câu hỏi. Vì trong lòng còn đang do dự, lời nói càng nghe càng giống là nhẹ nhàng nỉ non.
Nghĩ nghĩ, cô vẫn nói thật, ". . . Bởi vì vốn là muốn cho anh một niềm vui bất ngờ, kết quả lại bị anh bắt gặp ở sân bay." Cô hơi cong cong môi, vẻ mặt là biểu cảm tiếc nuối.
"Vậy nếu như anh nói, hiệu quả em muốn đã đạt được rồi thì sao?" Trình Mặc nhìn cô, đột nhiên dùng giọng nói vô cùng cuốn hút đầy từ tính hỏi cô.
"Thật à?" Cô giật mình, vui vẻ nơi đáy mắt bắt đầu không giấu được rồi.
"Thật mà." Anh chân thành gật đầu.
Cuối cùng vui vẻ đã nhuộm đến khóe môi, dường như vốn là như vậy, chỉ cần một câu nói của anh, một giây sau cô có thể vui vẻ thoải mái.
". . . Nhưng em vẫn cảm thấy hiệu quả không giống nhau, vốn em định là đi đón anh lúc tan tầm. Mặc một bộ váy đẹp đứng bên đường đầy cây xanh, sau đó anh vừa ra sẽ thấy em đang đứng trong gió, nhìn anh cười khẽ." Cô miêu tả hình ảnh đã tưởng tượng, còn bao nhiêu là tiếc nuối.
Lúc này đây, Trình Mặc không nói gì, im lặng vài giây, dường như là rất tán đồng với cô, "Em nói như vậy, đúng là anh đã bỏ lỡ một bức tranh cực kì tuyệt mĩ rồi. Nếu không thì như vầy đi, chúng ta đi đến hiện trường thử xem một chút?"
Rõ ràng chỉ là vui đùa, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-dep-nhat-deu-cho-em/2167778/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.