Gió mát thổi nhẹ, sân bóng rổ cách đó không xa truyền đến tiếng đập bóng trên đất không ngừng, phía sau khán đài là nhà ăn học sinh, học sinh mặc đồng phục màu trắng xanh, ra ra vào vào.
Mắt cậu nhìn cô gái trước mặt, khoảnh khắc này.
Trong mắt, trong tim, tất cả đều là cô.
“Quý Quân Hành, cậu có thể giúp tớ giữ bí mật này không?” Lâm Tích nhìn cậu khẽ hỏi.
Thiếu niên vốn khóe miệng chân mày đều nhuộm ý cười, đột nhiên ngưng trệ.
Cậu thẫn thờ nhìn Lâm Tích, không hiểu hỏi: “Cậu đây là ý gì?”
Lâm Tích nhỏ giọng nói: “Quý Quân Hành, cậu chắc biết sau khi anh trai tớ mất, tớ chính là niềm hy vọng duy nhất của bố mẹ.”
“Tớ không thể để họ thất vọng được.”
Quý Quân Hành: “Cậu là sợ tớ ảnh hưởng cậu?”
Tâm trạng của cậu lúc này giống như tàu lượn siêu tốc, lúc cô nói ra lời thích mình, chợt dâng lê n đỉnh điểm, sau đó lại rơi xuống cái uỵch.
Cậu hơi lo lắng nhìn Lâm Tích.
Quý thiếu gia đã tham gia thi đấu máy tính rất nhiều lần, ngay cả giáo viên dẫn đội có kinh nghiệm nơi chiến trường cũng từng nói, chưa từng thấy học sinh nào mạnh mẽ hơn cậu. Trước khi thi đấu thần thái luôn tự nhiên, lúc thi đấu lại bình tĩnh trầm ổn.
Hoàn toàn không hề lo lắng.
Thế nhưng bây giờ, cậu lại chết tiệt lo lắng.
Cho đến khi cậu nhìn thấy Lâm Tích gật đầu, thiếu niên liền mím miệng, muốn nói chuyện.
Nào biết Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-cung-anh-vua-hay-dung-luc/2508400/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.