Trong phòng chớp mắt trở nên yên lặng, không biết là trái tim ai đập không an phận trong lồ ng ngực.
Rung động kia, vô thanh nhưng lại mãnh liệt.
Lâm Tích trong nháy mắt xoay đầu sang bên kia.
Cho dù không dùng tay sờ, cô cũng có thể cảm giác được gò má mình lúc này đang phát nóng.
Quản cậu ấy ư?
Cậu ấy là có ý gì?
Rõ ràng đã có thể cảm nhận rõ ràng được đáp án kia, nhưng cô vẫn không dám xác định.
Thích một người, sau đó cậu ấy cũng vừa vặn thích mình, Lâm Tích không biết trong xác suất thống kê, là một con số thế nào. Lúc này, cô nắm chặt dây ba lô của mình, dùng sức đến nỗi xương ngón tay cũng trắng bệch.
“Anh ơi, em cũng muốn quản anh.” Cho đến khi tiếng Quý Lộ Trì cười hì hì, phá vỡ sự yên lặng trong phòng.
Thằng nhóc nửa người nằm sấp bên giường Quý Quân Hành, cầm máy chơi game lên, nghiêm túc nói: “Anh không ngoan tí nào, em giúp anh bảo quản máy chơi game nhé.”
“Em bảo quản?” Mí mắt Quý Quân Hành hơi nhướng lên, nhìn cậu, khẽ xùy một tiếng, “Em là muốn chơi thì có.”
Tâm tư của trẻ con, sao có thể trốn thoát khỏi con mắt của người lớn được chứ.
Bị Quý Quân Hành nói như vậy, Quý Lộ Trì vui vẻ cười khanh khách.
Lâm Tích mặc dù không nhìn về phía họ, nhưng nghe cuộc đối thoại của họ, bỗng nhiên cảm thấy có loại yên ổn kì lạ, cả người thoải mái giống như ngâm trong nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-cung-anh-vua-hay-dung-luc/2508402/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.