Trở lại khu trò chơi, Quý Lộ Trì đang chơi hăng say. Quý Quân Hành đứng bên cạnh, hai tay đút túi, lười biếng đợi cậu chơi xong.
Nào biết cậu nhóc vừa xoay đầu, nhìn thấy Lâm Tích, chớp chớp mắt.
“Chị Lâm Tích, anh dỗ chị xong rồi hả?”
Lâm Tích sững sờ.
Quý Quân Hành thực sự không ngờ, một câu dỗ chị ấy của mình, có thể bị thằng nhóc này bán đứng.
Vốn cậu còn nhàn nhã đợi Quý Lộ Trì chơi xong ván này, thế nhưng lần này, cậu đưa tay ôm cậu nhóc lên.
Dọa Quý Lộ Trì hét lớn: “Anh, em còn muốn chơi.”
“Không cho chơi nữa, ăn cơm.”
Giọng Quý Quân Hành lạnh nhạt, nhưng lại không biết thế này, lại thêm giấu đầu hở đuôi.
May mà Quý Lộ Trì không phải kiểu la lối lăn lộn om sòm, cậu được Quý Quân Hành ôm đi khỏi khu trò chơi, nằm bò trên vai cậu uất ức nhìn sang bên kia.
Cuối cùng, cậu nhóc thực sự không nhịn được, nhỏ giọng thương lượng hỏi: “Anh ơi, ăn cơm xong chúng ta chơi nữa có được không?”
Nếu nói Quý thiếu gia lớn như vậy có điểm yếu gì, thì Quý Lộ Trì chính là một trong đó.
Đừng thấy cậu bình thường luôn quản đông quản tây với Quý Lộ Trì, nhưng nếu thằng bé thật sự làm nũng cầu xin cậu, thì cậu chưa một lần không đồng ý.
Cậu khẽ liếc nhìn Quý Lộ Trì, “Được.”
“Yeah.” Quý Lộ Trì huơ tay, bộ dạng vui vẻ, lây cho Lâm Tích, cô đi theo ở bên cạnh, khẽ bật cười.
Nào biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-cung-anh-vua-hay-dung-luc/2508296/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.