Chương trước
Chương sau
Chờ Việt Trạch đi lên lầu, mới thấy rõ hai người là ai.
Thạch Vi Chính không khỏi híp mắt.
"Anh..Anh là nam thần tiểu bạch kiểm?"
Vốn Thạch Vi Chính không hiểu lắm trong giới giải trí.
Nhưng vì hồi trước, Việt Trạch cùng Đường Tâm Lạc bị scandal.
Mà Đường Tâm Lạc có liên quan đến Lục Dục Thần, nên ông mới nhận ra Việt Trạch.
"Tiểu bạch kiểm..A...:" Việt Trạch cười nhẹ:
"Đa tạ tổng thống khen thưởng."
Việt Trạch lớn lên rất đẹp, da thịt lại trắng nõn, dù có chút trào phúng nói với Thạch Vi Chính, nhưng anh cũng không để ý.
Thạch Vi Chính hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
Loading...
Ông thấy, ông là tổng thống Hoa quốc, cùng nói chuyện với một diễn viên, sẽ hạ thấp thân phận cùng địa vị của mình.
Việt Trạch thấy đối phương không để ý tới mình, cũng không nóng giận.
Nhẹ nhàng đỡ Đường Tâm Lạc, nói với cô:
"Đi thôi, anh dẫn em lên."
Vừa rồi dưới lầu, Tô Tình đã kể mọi việc cho cô nghe.
Đường Tâm Lạc rất sốt ruột, nếu không phải cô đang mang thai, đã xông lên cầu thang từ nãy rồi.
Việt Trạch thấy thế, không khỏi dao động.
Anh mang Đường Tâm Lạc tới, chỉ là vì nhận được điện thoại, biết được Cố Huyên Nhi đeo dây chuyền mê hoặc Lục Dục Thần.
Anh không có hảo cảm với Cố Huyên Nhi, lại thêm nể mặt đứa bé trong bụng Đường Tâm Lạc, đã đáp ứng cô, trông chừng chồng cho cô, cho nên liền mang cô tới đây.
Nhưng bây giờ, thấy Đường Tâm Lạc bất an, anh lại cao hứng.
Đường Tâm Lạc cẩn thận hỏi:
"Lên như thế nào, nhiều người như vậy, còn có tổng thống, chúng ta làm sao lên nổi?"
Kiều thiếu còn lên không được, bọn họ làm sao lên được chứ.
Việt Trạch tỉnh bơ vỗ nhẹ bàn tay của cô, trấn an:
"Yên Tâm."
Nói xong, liền dẫn Đường Tâm Lạc trực tiếp đi lên.
Lục Kỳ dẫn người, ngăn trước mặt bọn họ.
"Vị phu nhân này, mời ngài trở về, tạm thời lầu hai không đãi khách..."
Còn chưa nói hết, đáy mắt Lục Kỳ lướt qua một tia kinh sợ.
Chờ khi anh phản ứng lại, cả người đã bị đá bay ra ngoài.
Tốc độ thật nhanh, cơ bản anh không phản kháng kịp!
Lục Kỳ bay ra ngoài, sau đó, anh thấy năm sáu vệ sĩ đều bay ra ngoài.
Trong lúc nhất thời: "Bịch" "bịch" bịch"_____
Âm thanh vật nặng va xuống đất từ trên lầu truyền xuống.
Khách ở lầu dưới, không rõ tình hình ở trên. Từ góc nhìn của bọn họ, chỉ có thể thấy vài người đang đứng trên hành lang rộng thênh thang.
Kiều thiếu che chở cho Kiều Nhân Nhân và Tô Tình, còn Việt Trạch, thì nhẹ nhàng ôm Đường Tâm Lạc đứng một bên.
Ở cầu thang, ban đầu đứng một hàng vệ sĩ áo đen bây giờ đã không thấy đâu cả.
Hiện tại, chỉ còn duy nhất một người đang đứng bất động, toàn thân run rẩy, không ai khác ngoài tổng thống.
Ở bậc thang, một người đàn ông tóc vàng đanh đứng.
"Anh..Các người biết mình đang làm gì không? Tôi, tôi là tổng thống của Hoa quốc, các người làm như vậy, sẽ bị..."
"Được rồi, đừng diễu võ dương oai trước mặt tôi." Việt Trạch không thèm nhìn ông ta.
Bây giờ, Hoa quốc rất nhiều danh gia vọng tộc, không nhất thiết phải cho tổng thống mặt mũi.
Hơn nữa, anh cũng không phải là người nước Hoa.
"Winston, thu thập mấy người kia đi."
"Vâng, thiếu chủ." Winston không thay đổi sắc mặt nói.
Anh đi đến chổ Thạch Vi Chính, Thạch Vi Chính bị dọa đến hai chân mềm nhũn, xem chút quỳ gối trước mặt Việt Trạch và Đường Tâm Lạc.
Lần đầu tiên, Đường Tâm Lạc thấy thực lực của thiếu chủ gia tộc Redding ton.
Cô không ngờ, đối mặt với tổng thống, Việt Trạch có thể phách lối như vậy.
Bất quá bây giờ không phải lúc để ý chuyện này, cô lo lắng nhắc nhở Việt Trạch:
"Kêu ông ta giao chìa khóa ra, Lục Dục Thần còn ở bên trong kìa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.