Chương trước
Chương sau
"Tâm Lạc, sao cậu lại đến đây?" Tô Tình trực tiếp chạy xuống đón Tâm Lạc.
Tuy cô biết chuyện trong phòng nghỉ trên lầu, nhưng lại không dám nói cho Đường Tâm Lạc biết.
Đột nhiên Tâm Lạc xuất hiện, bụng cũng đã to.
Nếu như cậu ấy biết được, Lục Dục Thần và tiểu tam đang ở trong phòng nghỉ, nữa ngày cũng chưa xuống, không biết có bị kích thích hay không.
Cô lén đánh giá Đường Tâm Lạc.
Tuy cậu ấy mặc đầm bầu, nhưng vẫn đẹp như thường. Tóc dài tùy ý vén sau đầu, da trắng nõn tinh tế, khuôn mặt hơi mập chút, nhưng làm cho cậu ấy thêm trưởng thành hơn.
"Mình cũng không biết..chuyện này, cậu nên hỏi anh ta." Đường Tâm Lạc nhìn về phía Việt Trạch kế bên.
Việt Trạch vẫn đỡ Đường Tâm Lạc như cũ, không sợ Tô Tình đến, vẫn luôn đỡ bên tay Đường Tâm Lạc.
Anh lãnh đạm cười:
"Tôi mang Tâm Lạc đến đây là vì...."
Còn chưa nói xong, đột nhiên một giọng nam vang lên cắt ngang lời của anh.
"Chị dâu..Sợi dây chuyền trên cổ của cô từ đâu ra vậy?"
Kiều Mạc Hàn không nói thì thôi, vừa mới nói đến, liền làm Tô Tình chú ý.
"Tôi biết rồi! Khó trách tôi cảm thấy quen mắt, thì ra sợi dây này giống y đúc sợi dây của Cố Huyên Nhi!"
"Dây chuyền...Cố Huyên Nhi, các người đang nói gì vậy?" Đường Tâm Lạc sờ sợi dây chuyền trước ngực, khó hiểu nói:
"Dây chuyền này, từ nhỏ mình đã đeo bên người."
"Đúng rồi, hồi nhỏ cậu còn đưa cho mình xem..."
Nghe hai người nói chuyện, Kiều Mạc Hàn bừng tỉnh đại ngộ.
Đột nhiên anh giống như người điên, chạy lên lầu.
"Lục Kỳ, anh tránh ra..."
Anh đã hiểu rõ, hiểu rõ tất cả.
Nếu dây chuyền của Đường Tâm Lạc là thật, thì nhất định dây chuyền của bạch liên hoa kia là giả.
Hôm nay cái bạch liên hoa kia cố tình lấy sợi dây chuyền giả ra.
Cô ta muốn làm gì, nhất định là có quỷ kế, muốn hại Dục Thần!
"Kiều thiếu, mời anh trở về." Lục Kỳ vẫn đứng chắn trước cầu thang như cũ, không cho ai qua.
Kiều Mạc Hàn lười nói nhảm với anh ta, trực tiếp đấm vào mặt đối phương.
Lục Kỳ nghiêng người né tránh.
Khi Kiều Mạc Hàn muốn đánh nữa, thì người của Lục Kỳ đã xông tới, chặn kín cầu thang.
"Lục Kỳ, con mẹ nó anh là chó săn à! Hiện tại Lục Dục Thần đang nguy hiểm, vậy mà anh dám ngăn tôi lại, rốt cuộc anh có phải họ Lục không!"
Kiều Mạc Hàn tức giận đến nổi chửi thề.
Lục Kỳ không trả lời, Thạch Vi Chính luôn đứng sau liền mở miệng.
Ông cười nhạt một tiếng:
"Kiều thiếu đừng nói bậy, Lục Dục Thần làm khách ở chổ tôi, làm sao lại bị nguy hiểm được?Hơn nữa, vừa rồi rất rõ ràng, Thần thiếu cũng không bị trói mang lên. Anh ta ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong người, tự mình đi lên lầu. Nói không chừng, lúc này Thần thiếu đang vui vẻ, Kiều thiếu đừng nên quấy rầy."
"Ông..." Nghe Thạch Vi Chính nói, Kiều Mạc Hàn giận đến nghiến răng. Tự trách bản thân vừa rồi không ngăn Dục Thần lại.
Thạch Vi Chính nhìn Kiều Mạc Hàn á khẩu, đang đắc ý, liền nghe một giọng nói từ dưới lầu truyền lên.
"Thì ra đây chính là tân tổng thống của Hoa quốc, đạo đãi khách thật là khác người. Nghe danh không bằng gặp mặt, tận mắt nhìn thấy thật sự làm tôi mở mang kiến thức."
Việt Trạch đỡ Đường Tâm Lạc, chậm rãi đi lên lầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.