“Lục Kỳ, thì ra anh cũng tới rồi sao?” Dù cho bị nòng súng hướng vào, mặt của Kiều Mạc Hàn vẫn thoải mái thản nhiên. Anh ấy ngước mắt lên, nhìn người đàn ông cao gầy đứng sau lưng của Thạch Vi Chính, đang cầm súng chỉ vào mình, biểu cảm lạnh lùng, có vài nét rất giống với Lục Thất. Khóe miệng diêm dúa lẳng lơ, đang dần dần nhếch lên, đầy sự thê lương và chế giễu. “Ôi, dù sao chỉ súng vào tôi, cũng đâu phải việc lần đầu tiên mà anh làm. Lục Kỳ, tôi tưởng là mấy năm nay anh sẽ có bản lĩnh hơn chứ. Sao thế...... Danh hiệu ‘Lục Thất Gia’ bị tháo xuống, những ngày tháng theo sau lưng của người đó làm cái đuôi, khiến anh trở nên nhút nhát thế sao?” Kiều Mạc Hàn đột nhiên tiến lên một bước, giơ tay nắm lấy đầu súng, “Có bản lĩnh, anh hãy bắn một phát ngay ót của tôi. Nếu như không có cái gan đó, thì mau chóng cút sang một bên đi!” Người đàn ông bị anh ấy quát mắng, con ngươi màu đen lấp lóe tia sáng. Bàn tay cầm súng đó, lại có chút run rẩy nhẹ. Kỹ thuật bắn của anh ta, từ trước đến nay đều là người xuất sắc nhất trong nhà họ Lục. Loading... Nhưng bây giờ, đối mặt với sự giận dữ của Kiều Mạc Hàn, lại...... Kiều Mạc Hàn của bây giờ, thậm chí so với mấy năm trước, càng khiến anh ta không cách nào đối mặt. “Sao thế, không dám bắn?” Kiều Mạc Hàn lạnh lùng hỏi, “Nếu đã không dám bắn, Lục Kỳ ca, anh mau tránh ra giùm đi.” Tính cách của Kiều Mạc Hàn như thế nào, chỉ sợ chỉ có Lục Kỳ rõ hơn ai hết. Tính cách ngang tàng này, nếu như hôm nay mình không có ngăn cản, chỉ sợ ở đây cũng không có ai có thể cản nổi. Dù sao cụ Kiều vẫn còn, với tính tình nóng nảy của cụ, dù cho là Thạch Vi Chính hay là Lục Hoán Đình, cũng không thể chịu đựng nổi. “Cậu Kiều...... Ở đây là nhà họ Thạch, buổi tiệc của ngài Tổng Thống.” Lục Kỳ biết là, anh ta không thể nổ súng với người em trai đã quen biết ngay từ nhỏ này. Vì thế, anh ấy dứt khoát thu súng lại, trực tiếp dùng cơ thể của mình ngăn lại Kiều Mạc Hàn, “Mong cậu tôn trọng ngài Tổng Thống, cũng tôn trọng thân phận của mình.” Kiều Mạc Hàn biết rằng, Lục Kỳ đang kéo dài thời gian. Anh ấy không thèm để ý, “Tránh ra, tôi phải lên đó tìm Dục Thần.” Lục Kỳ từ nhỏ đã lớn lên cùng với anh ta và Lục Dục Thần, khá là hiểu tính cách của Kiều Mạc Hàn. Lúc này, anh ta dứt khoát không nói thêm gì nữa, giơ hai tay ra, ngăn cản Kiều Mạc Hàn. Không tiến, cũng không lui. Anh ta biết là, với bản lĩnh của mình, chỉ cần mình không nhượng bộ, những người có mặt ở đây, không ai có thể đơn đả độc đấu thắng nổi anh ta. “Lục Kỳ, anh đúng là không nhường sao?” Kiều Mạc Hàn hiển nhiên, cũng giống như Lục Kỳ vậy, hiểu rõ về đối phương. Anh ấy có thể dùng thân phận chèn ép người khác, nhưng mà với thân thủ, so với Lục Kỳ, hai người anh ấy cũng chưa chắc là đối thủ. Lục Kỳ là người kế tục Lão Thất, là người nắm quyền của nhà họ Lục nhiệm kỳ trước, cũng chính là anh cả của ‘Lục Thất’ bây giờ. Nói riêng về thân thủ, Kiều Mạc Hàn không phải là đối thủ của anh ta. Huống hồ chi, ở đây còn là nhà họ Thạch. Kiều Mạc Hàn nhiều lần muốn xông lên, đều bị người của Lục Kỳ dễ dàng cản lại. Lúc hai bên giằng co không xong, ở cổng chính truyền đến một trận xáo động. Đến khi mọi người dần dần từ cổng chính nhường ra một lối đi hướng vào trong. Đường Tâm Lạc mặc một chiếc đầm bầu rộng thùng thình, được Việt Trạch dìu lấy, xuất hiện ở trong phòng tiệc. “Tâm Lạc, sao cậu lại đến vậy?” Tô Tình là người đầu tiên nhận ra đã có chuyện gì xảy ra. Kiều Mạc Hàn cũng nhanh chóng quay đầu qua. Khi ánh mắt của anh ấy, đọng ở trên cổ của Đường Tâm Lạc. Suýt chút kinh ngạc đến nỗi, từ trên cầu thang tuột xuống. Đường Tâm Lạc, trên cổ của cô ấy, sao lại đeo sợi dây chuyền đó!? Trong số khách mời, đã dấy lên một vòng dư luận mới. Một khắc trước, Thần Thiếu dẫn vợ bé lên lầu. Một khắc sau, vợ cả của Thần Thiếu, lại cùng với người yêu tin đồn đến. Vả lại...... Nhìn bụng của Lục phu nhân, chắc là sắp sinh rồi đấy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]