Mặt Hạ Vũ càng lúc càng gần Ngữ Tịch, cô sợ hãi lùi xa hơn, nhìn anh thấp giọng nói: “ Hạ Vũ cậu tránh xa tôi ra!"
Nhìn Ngữ Tịch đang nhảy dựng lên vì sợ hãi, Hạ Vũ khẽ cười không tiếp tục trêu cô nữa, anh lại yên phận ngồi chỗ của mình nói: “ Thế chiều nay cậu có qua không?
Ngữ Tịch lắc đầu, cô nói: “ Chiều nay.. tôi có việc bận rồi."
Phải nói Ngữ Tịch nói dối dở tệ, nhưng anh cũng không vạch trần ra, dù sao với tính cách của Ngữ Tịch vẫn không nên ép buộc cô quá nhiều.
Hạ Vũ nhìn vào vở bài tập chép bài, giọng anh vẫn trầm thấp lên tiếng: “ Không sao, nếu có bài không hiểu cứ hỏi tôi. “
Học sinh trong trường cũng bắt đầu đến nhiều hơn, đợi đến khi có vài học sinh bước vào lớp, Ngữ Tịch chờ mải vẫn chưa thấy Hạ Vũ chịu đứng lên liền nhắc khéo anh nhanh chóng về chỗ của mình.
Hạ Vũ cũng rất tức thời, anh cầm lấy đồ dùng của bản thân về lại chỗ mình ngồi.
Đến khi Hàn Mặc đến lớp, cậu ta đã thầm mắng Hạ Vũ hôm nay khác lạ: “ Cậu vậy mà chịu làm bài tập về nhà? Hạ Vũ cách tán tỉnh cô ta của cậu cũng quá gò bó rồi.. “
Hạ Vũ ngồi bấm điện thoại, chỉ nghe chứ không trả lời lại Hàn Mặc, nhưng cậu ta cứ lẩm bẩm bên tai đến nhức đầu, Hạ Vũ lập tức đưa vở bài tập ra nói: “ Im lặng chép bài đi. “
Mắt Hàn Mặc sáng lên, đạt được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-co-quay-lai/3646284/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.