Hạ Vũ quá toả sáng, toả sáng đến mức anh được mọi người ví như là con của trời.
Còn cô thì sao? Ngữ Tịch đương nhiên biết rõ bản thân mình không có gì cả, tất cả của cô đều thua anh. Hơn nữa Ngữ Tịch vẫn rất tự ti, cô biết nhà mình nghèo, cũng biết rõ một đứa điếc như mình không nên mơ mộng cao đến anh.
Nói không rung động là nói dối nhưng tình cảm đó chưa đủ lớn để Ngữ Tịch chấp nhận đánh đổi, bản thân cô cũng không phải mê muội đến mức không nhận thức rõ vấn đề chêch lệch giữa cô và Hạ Vũ.
Tối hôm đó, Ngữ Tịch ở trong phòng làm bài tập môn lí, Mẫn Hoa cầm theo ly sữa gõ cửa phòng cô bước vào: “ Tịch Tịch uống sữa đi con."
Nghe Mẫn Hoa nói, cô buông bút xuống nhận lấy ly sữa của bà: “ Con cảm ơn a."
Mẫn Hoa nhìn cô cười: “ Ừ, cứ vừa uống vừa học đi.
Mẫn Hoa ra ngoài, Ngữ Tịch lại cầm bút lên giải nốt bài tập cho ngày mai, điện thoại cô bên cạnh liền rung lên thông báo có người gửi tin nhắn đến.
Sợ ảnh hưởng việc học, cô liền tắt thông báo, đợi khi học xong mới trả lời.
Khoảng hơn mười giờ tối, Ngữ Tịch mới thu dọn sách vở, cầm điện thoại lên trả lời. Thấy trên tên màn hình là Hạ Vũ nhắn: “ Đang làm gì?
Ngữ Tịch mím môi, gõ lại vài chữ trả lời anh: “ Vừa học bài xong."
Người kết bạn với Ngữ Tịch không nhiều, nhưng ảnh đại diện của ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-co-quay-lai/3646283/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.