Từ trước tới nay anh chưa bao giờ gọi tên cô như thế, dịu dàng mà lưu luyến, ngọt ngào tới mức linh hồn cô cũng bắt đầu run rẩy.
Trời không đổ tuyết lớn như trước, tuy nhiên tuyết vẫn rơi không ngừng.
Hoa tuyết bồng bềnh vương trên người Ôn Viễn, cô đứng dưới ký túc xá, lạnh tới thấu xương, giờ bình tĩnh lại Ôn Viễn chợt nhận ra, quá xúc động cũng không hề tốt, khi nãy cô tát Từ Tiểu Hà một cái tới giờ tay vẫn còn tê. Ôn Viễn nắm chặt cổ tay cố gắng loại bỏ cảm giác ấy, cô không hối hận, không hối hận chút nào.
“Ôn Viễn!”
Nghe thấy tiếng gọi của Lưu Xuân Hỉ, Ôn Viễn ngơ ngác quay người lại. Thấy cậu ta vừa thở hổn hển vừa chạy về phía cô, trong tay là di động của cô.
“Vừa nãy có một người đàn ông gọi điện tới, tớ nghe máy giúp cậu.”
“Cám ơn.” Ôn Viễn cúi đầu nhỏ giọng đáp.
“Không, không có gì.” Tình huống này quá lúng tới, ới một người hay nói như Lưu Xuân Hì cũng không biết nói sao cho phải. Cậu ta nhìn Ôn Viễn, thấy cô chỉ mặc một bộ quần áo ngủ đang run rẩy vì lanh. “Chỗ này lạnh lắm, cậu lên phòng với tớ đi. Có chuyện gì thì từ từ nói?”
Ôn Viễn lắc đầu: “Không phải lo cho tớ đâu, tớ muốn yên tĩnh một lát.”
Lưu Xuân Hỉ đành chịu thua, thực ra cậu ta vẫn không tin lời Từ Tiểu Hà, trong mắt cậu ta, Ôn Viễn là một người vô cùng trong sáng, sao có thể bán thân vì tiền được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-chi-dung-lai-vi-em/2378732/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.