Không thể đi làm ở khách sạn nữa, Ôn Viễn tạm từ bỏ ý định làm thêm vì ai đó còn đang giận cô.
Chẳng mấy chốc đã tới kỳ nghỉ Quốc khánh, còn chưa được nghỉ mà sinh viên trong trường đã về quá nữa, Lưu Xuân Hi và Chu Nghiêu thì lao về nhà nhanh như tên bắn, tới Từ Tiểu Hà cũng về nhà, trong ký túc chỉ còn một mình Ôn Viễn, rất cô đơn. Chiều được nghỉ, cô ăn cơm xong rồi đi ngủ, hôm sau vừa tỉnh dậy thì đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Ôn Viễn cố mở mắt ấn nút nghe, một giọng nam trầm hơi khàn truyền qua sóng điện từ, vang lên bên tai cô: “Dậy rồi đấy à?”
Ôn Viễn đờ đẫn mãi mới nhận ra người gọi là ai, cô mệt mỏi rúc trong chăn, ậm ờ một tiếng.
“Thế thì thay quần áo rồi xuống, chú chờ cháu dưới tòa nhà ký túc.”
Câu nói này khiến Ôn Viễn tỉnh táo ngay tức thì, cô chọn bừa một bộ quần áo để mặc rồi loẹt quẹt chạy tới bên cửa sổ. Trời đang đổ mưa, sương mù mịt mùng, Ôn Viễn lau hơi nước trên cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe đỗ dưới tầng, Ôn Hành Chi đang đứng cạnh xe.
Một điều khá lạ là hôm nay anh lại mặc một chiếc áo da màu đen, đứng trên bậc thang cạnh bồn hoa của nhà trường, một tay giữ ô một tay cầm di động gọi cho cô. Ôn Viễn mở cửa sổ, một làn gió lạnh thổi vào khiến cô lạnh run, vội vàng đóng cửa sổ lại: “Chú định dẫn cháu đi đâu?”
“Cháu đi thì biết.” Anh ngẩng đầu, nhìn cô qua lớp kính thủy tinh: “Xuống đi thôi.”
Sau khi ngắt máy, Ôn Viễn vội rửa mặt đánh răng, chuẩn bị một túi đồ nho nhỏ rồi khoác nó xuống dưới, lần này Ôn Hành Chi lái xe tới trước tòa nhà ký túc nên Ôn Viễn có thể lên xe luôn mà không sợ mắc mưa. Trời quá lạnh, cô vừa lên xe thì không khỏi hắt hơi một tiếng, anh đưa tay vỗ vỗ vào lưng cô để thuận khí, rồi đưa cho cô giấy ăn và một túi đựng bữa sáng.
Ôn Viễn thực sự cảm thấy anh liệu sự như thần, đến việc cô chưa ăn sáng mà anh cũng đoán được, cô hí hửng lấy ra một chiếc bánh bao, cắn một miếng rồi hỏi với giọng lùng bùng, “Giờ chúng ta đi đâu?”
“Thành phố W.”
“Ồ? Hình như đây là một thành phố du lịch? Hôm nay chắc đông người lắm?”
“Là một thị trấn nhỏ ở thành phố W, không đông người lắm đâu.”
“Tới đó để làm gì ạ?”
“Gặp một người.” Dường như Ôn Hành Chi không muốn nói nhiều, anh nhanh chóng nói lảng đi, “Ngồi vững, thắt dây an toàn vào.”
Làm bộ thần bí? Ôn Viễn bĩu môi, nhưng vì hôm nay anh quá điển trai nên cô quyết định không thèm chấp nhặt làm gì.
Thành phố W ở phía Nam, vì suốt dọc đường trời luôn mưa nên nhiệt độ nơi đây cũng không khác thành phố T là mấy. Hơn bốn giờ chiều thì tới thành phố W, Ôn Viễn mơ màng tỉnh giấc, nhìn thấy khung cảnh ngoài cửa sổ cô liền tỉnh táo ngay tức thì.
Thành phố W là một thị trấn nhỏ điển hình của Giang Nam, phóng mắt nhìn chỉ thấy toàn tường trắng ngói đen, trước những cánh cổng lớn cao cao là hai chiếc đèn lồng, ống khói cao chót vót, có một gia đình đã bắt đầu nấu bữa tối, có khói bếp bay ra từ ống khói lượn lờ. Nhìn khung cảnh này, cơn lạnh vì mưa dầm cũng dần tan biến, Ôn Viễn chỉ ngắm một thoáng thôi mà đã thấy yêu thích nơi này vô cùng.
Ôn Hành Chi để cô ngắm nhìn một lúc, khi cô vui vẻ quay sang thì khẽ nâng khóe môi, nói: “Xuống xe đi.”
Anh mở ra chiếc ô đen khi nãy, chiếc ô rất lớn đủ để che kín người cô. Ôn Viễn đeo túi xách trú dưới ô, khi bước tới cửa một căn nhà nhỏ, anh nhẹ nhàng gõ vào cánh cửa lớn màu đen. Chẳng bao lâu sau có người ra mở cửa, tiếng mở cửa ra vang lên ken két, một người đàn ông trung niên ló đầu ra khỏi cửa, thấy Ôn Hành Chi liền không khỏi mỉm cười vui mừng: “Hành Chi tới đấy à?”
Người nọ vui vẻ ra mặt, đến Ôn Hành Chi cũng mỉm cười hiền hòa, anh ôm lấy vai Ôn Viễn: “Đây là chú Từ.” Lại giới thiệu với chú Từ - Từ Mạc Tu, “Đây là Ôn Viễn.”
Ông Từ Mạc Tu vẫn tươi cười niềm nở, đánh giá Ôn Viễn xong thì không khỏi gật đầu.
Ôn Viễn hơi ngạc nhiên vì rõ ràng người đàn ông này hơn Ôn Hành Chi hai mươi mấy tuổi, tới anh còn phải gọi là chú, vậy mà anh lại bảo cô gọi ông ấy là chú Từ. Ôn Viễn nhìn anh với vẻ thắc mắc, anh bèn thản nhiên đáp: “Cứ gọi chú Từ là được.”
Ôn Viễn đỏ mặt, cô mím môi ngoan ngoãn gọi một tiếng chú Từ, ông Từ Mạc Tu thấy vậy thì vui vẻ vô cùng, dẫn hai người vào nhà, vừa đi vừa nói: “May mà tới kịp, muộn một phút thôi là tối nay không có cơm cho hai đứa đâu. Sao đến mà không báo trước một tiếng?”
“Đến lúc này cũng không sợ quấy rầy, cớ chi phải phiền hà như vậy.”
Lời này toát ra sự thân thiết gần gũi khiến ông Từ Mạc Tu cười híp mắt, ngẫm nghĩ một thoáng, ông vẫn quay đầu nói với anh: “Nếu một mình cháu đến thì không báo cũng được.”
Một câu chẳng có đầu cũng chẳng có đuôi nhưng Ôn Hành Chi lại hiểu, anh liếc nhìn Ôn Viễn, đương nhiên cô vẫn tỏ vẻ hoang mang, lại không giấu nổi đôi má ửng hồng. Anh khẽ nhướn mày, dẫn cô vào nhà.
Đây là một ngôi nhà hai tầng khá điển hình, cầu thang được dựng ngay trong phòng, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy được một cánh cửa sổ ở tầng hai, mái nhà cao cao xây theo kiểu cũ, cách bài trí trong phòng cũng cổ điển mà không kém phần trang nhã.
Ông Từ Mạc Tu đặt hành lý của hai người xuống, “Hai đứa chờ một lát, Tiểu Đường đang nấu canh trong phòng bếp, để chú gọi bà ấy ra...”
Vừa dứt lời thì bỗng nghe một giọng nữ bỗng vang lên từ phòng bếp: “Ai đến thế? Sao ra mở cửa lâu vậy.”
Ông Từ Mạc Tu cười cười, liếc nhìn hai người rồi đi vào phòng bếp, lát sau một người phụ nữ trung niên chống nạng đi ra.
Ôn Viễn nhìn bà với vẻ bất ngờ, bà cũng kinh ngạc khi thấy cô, vịn tay ông Từ Mạc Tu từ từ ngồi xuống sofa. Tuy hai chân không tiện đi lại, nhưng từ trong ra ngoài con người bà đều bộc lộ phong thái điềm tĩnh ung dung, mái tóc được búi rất tỉ mỉ, tóc mai đã ngả màu hoa râm, song khí sắc và gương mặt lại không vương nhiều dấu vết thời gian.
Bà lẳng lặng nhìn Ôn Viễn, Ôn Viễn cũng chăm chú nhìn bà, càng nhìn càng thấy quen thuộc, dường như đã từng gặp ở đâu đó rồi. Một ý nghĩ lướt qua đầu cô, Ôn Viễn chợt nhớ liền a lên một tiếng, cô quay đầu nhìn anh: “Chú ơi, đây là...”
Ôn tiên sinh như có tâm linh tương thông với cô, gật đầu: “Chào dì Đường đi.”
Ôn Viễn tròn mắt nhìn người khá giống với cô gái trong bức ảnh mà cô nhìn thấy trong album của Ôn Hành Chi, thấy khó mà tin nổi. Không phải vì bà là em gái của mẹ ruột anh, mà vì không ngờ anh lại dẫn cô tới thăm bà. Ôn Viễn đột nhiên nắm chặt lấy tay anh.
Ôn Hành Chi mỉm cười, xoa đầu cô, nói với dì: “Ôn Viễn sợ người lạ.”
Dì Đường mỉm cười, nụ cười chất chứa sự nuông chiều và thương yêu. Bà vịn tay ông Từ Mạc Tu, hỏi: “Lão Từ, đã bao lâu rồi tôi chưa gặp đứa bé nào đáng yêu như thế?”
Ông Từ Mạc Tu mỉm cười hiền hậu: “Nhiều năm rồi” Ông nhìn Ôn Hành Chi, “Phải cảm ơn Hành Chi mới được.”
Ba người nhìn nhau đều nở nụ cười, Ôn Viễn trốn sau lưng anh, mặt vừa đỏ vừa nóng.
Dì Đường lại vỗ vỗ tay ông Từ Mạc Tu: “Để cô bé làm quen dần, tôi vào bếp trông nồi canh, chắc giờ cũng chín rồi.”
Thấy hai người đi vào phòng bếp, Ôn Viễn quay ra hỏi: “Sao chú chẳng kể cho cháu biết gì cả?”
“Kể cho cháu làm gì?”
Ôn Viễn xụ mặt: “Cháu còn chuẩn bị tinh thần chứ.”
Tuy chưa chắc dì Đường đã biết thân phận thực sự của cô, thậm chí cả chuyện cô là cháu gái anh, bà cũng không không hẳn rõ ràng. Lần này sao có thể gọi là đi gặp mặt gia đình được? Không nghiêm chỉnh chút nào.
“Không kể mà cháu đã nghĩ nhiều như thế, nếu kể thật thì có khi cháu còn không dám tới.”
Ôn Hành Chi hiểu rõ Ôn Viễn hơn ai hết, bề ngoài nhìn như vô lo vô nghĩ thực ra lòng lại chất chứa nhiều tâm sự, anh biết điều ấy, cũng hiểu mình còn phải đối mặt với nhiều thứ nữa. Có lẽ hiện giờ vẫn chưa phải lúc công khai mọi chuyện, tuy nhiên tới thời điểm ấy, anh hi vọng có thể cho cô một khởi đầu tốt. Ví dụ như, người dì đối xử với anh như mẹ ruột này chẳng hạn. Ôn Hành Chi cốc đầu Ôn Viễn, “Theo chú vào trong.”
Phòng bếp rất rộng, dì Đường đang hầm canh, bên cạnh là món ăn mà ông Từ Mạc Tu đã xắt nhỏ, vì Hành Chi và Ôn Viễn tới thăm, chú Từ lại lấy ra một ít đồ ăn mới, chuẩn bị làm thêm món.
Ôn Viễn đứng bên cửa rụt rè gọi một tiếng dì Đường, dì Đường nghe vậy thì mỉm cười. Ông Từ Mạc Tu đứng cạnh bèn nói: “Hai đứa chọn ngày đến cũng khéo thật đấy, ngày thường Tiểu Đường chẳng bao giờ xuống bếp, hôm nay mãi mới nấu được nồi canh, lại cho hai đứa bây hưởng.”
“Đấy là chúng cháu có số hưởng.” Ôn Hành Chi nói, anh cởi áo khoác đưa cho Ôn Viễn, “Chú vào phụ giúp dì, cháu ra ngoài chờ đi.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của chú Từ và dì Đường, Ôn Viễn đỏ mặt nhận lấy chiếc áo khoác, quay người trở lại phòng khách, cả người lâng lâng.
Tên thật của dì Đường là Lý Tiểu Đường, hai vị trưởng bối đều là người được giáo dục khá nghiêm khắc, khi ăn cơm thì không hề nói chuyện, không giống như những buổi ra mắt phụ huynh trên ti vi, thích hỏi hết chuyện này tới chuyện kia trong bữa ăn. Mặc dù vậy, bữa cơm này – Ôn Viễn vẫn khá ngại ngùng, tới khi Ôn Viễn và dì Đường đều buông đũa, ông Từ Mạc Tu bèn đứng lên, lấy ra một bình rượu từ phòng bếp.
Bà Lý Tiểu Đường nhìn ông bằng ánh mắt ngậm cười mà như quở trách, nói với Ôn Hành Chi: “Con không biết đấy thôi, ông ấy mong ngóng con tới từ lâu lắm rồi.”
Hóa ra ông Từ Mạc Tu bị bệnh cao huyết áp, bình thường, dì Đường quản rất chặt, không cho uống rượu hút thuốc, chỉ có ngày lễ Tết và những lúc Ôn Hành Chi tới thăm, ông mới được uống vài ly rượu.
Ôn Hành Chi cười khẽ, nhận lấy ly rượu mà ông Từ Mạc Tu đưa cho, “Thế hôm nay để cháu uống với chú Từ mấy chén.”
Bà Lý Tiểu Đường lắc đầu nhìn hai người rồi quay lại vẫy tay với Ôn Viễn, cô ngoan ngoãn bước tới bên bà, bà liền bèn duỗi tay ra, “Cứ kệ bọn họ đi, con lên tầng với dì.”
Ôn Viễn ngượng ngùng, bà Lý Tiểu Đường thấy bộ dạng này của cô thì nở nụ cười: “Sao phải sợ, dì có ăn thịt con đâu?”
Ôn Viễn đỏ mặt xấu hổ, lí nhí thưa không phải rồi đưa tay đỡ bà, hai chân bà Lý Tiểu Đường không hẳn là bại liệt hoàn toàn nên lên tầng cũng không vất vả lắm. Bà dẫn Ôn Viễn lên tầng hai, mở cửa vào phòng, khi ngồi xuống sofa thì hơi thở cũng hơi gấp gáp.
Ôn Viễn thấy vậy bèn lấy ấm nước nóng trên bàn sách rót cho bà một ly nước, bà Lý Tiểu Đường xua tay “Vừa ăn cơm xong, vẫn còn no lắm.”
Thế là cô lại đặt ly trên bàn, dè dặt đứng yên. Bà Lý Tiểu Đường ổn định hơi thở, chăm chú ngắm Ôn Viễn một lúc rồi bỗng mỉm cười: “Tính ông cụ Ôn Khác nhà mấy đứa cũng dở dở ương ương, không biết có phải giống ông ấy không mà mấy đứa trẻ nhà này, đứa nào cũng trầm tĩnh lạnh nhạt. Đâm ra trông con lại chẳng giống người nhà họ Ôn.”
Thấy bà Lý Tiểu Đường mỉm cười, Ôn Viễn bối rối mở miệng thưa: “Dì Đường, con vốn không phải người nhà họ Ôn.”
Bà Lý Tiểu Đường không hề ngạc nhiên, hơn nữa cũng không thể ngạc nhiên. Nếu bà đã chấp nhận mối quan hệ giữa cô và Ôn Hành Chi thì đương nhiên đã biết điều này từ lâu, tuy nhiên Ôn Viễn lại phát hoảng, cô không ngờ bà Lý Tiểu Đường lại hiểu rõ mối quan hệ phức tạp của nhà họ Ôn như thế.
“Sợ à?” Bà Lý Tiểu Đường nhìn cô bằng ánh mắt trêu chọc.
Ôn Viễn im lặng một thoáng, “Chú ấy kể với dì ạ?”
Bà Lý Tiểu Đường lắc đầu, “Lúc Hành Lễ bế con về, dì cũng đang ở đó.”
“Dì cũng ở đó ạ?”
Bà Lý Tiểu Đường nhìn cô, ánh mắt dịu dàng hiền hậu: “Khi ấy sức khỏe của mẹ Hành Chi không được tốt lắm, nói thẳng ra là đã tới mức bác sĩ cũng không cứu nổi. Ông Ôn Khác đã bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho chị ấy.” Nói tới đây, bà cười, “Dì cũng đến phục ông ấy, tới lúc đó mà ông ấy vẫn có thể bình tĩnh như vậy, đúng là người sinh ra để cầm quân đánh trận.”
Ôn Viễn lẳng lặng nhìn bà, lắng nghe bà nói.
“Ông Ôn Khác đón dì tới gặp chị ấy, nhưng dì vừa tới thành phố B được một ngày thì mẹ của Hành Chi đã tạ thế. Sức khỏe của dì không tốt mà cũng có lẽ vì quá đau khổ khi mất chị gái, dì ở thành phố B nghỉ ngơi. Ở gần một tháng thì Hành Lễ bế con về. Dì xuống lầu ngắm con một lúc, cảm thấy đứa bé này nhỏ quá, mới hơn một tuổi, trông thật tội nghiệp.” Bà Lý Tiểu Đường nhìn cô, cười nói: “Khi đó nhà họ Ôn loạn lên vì con, sau đó thì vẫn giữ con lại.”
Ôn Viễn không khỏi cúi đầu: “Lúc đó chắc chẳng ai ưa cháu phải không ạ?”
“Sao lại thế?” Bà Lý Tiểu Đường vỗ vào tay cô: “Lúc đó dì đã nghĩ, nếu bọn họ không cần con thì để dì ôm con về nuôi.”
Giọng bông đùa của bà khiến Ôn Viễn bật cười: “Cháu cảm ơn dì ạ.”
“Tiếc là dì không có cơ hội này.” Bà Lý Tiểu Đường thở dài nuối tiếc, “Nên mỗi lần Hành Chi tới thăm, dì luôn hỏi thăm về con.”
Ôn Viễn bĩu môi: “Dì hỏi lầm người rồi, ngày trước chú ấy chẳng để ý đến con đâu.”
Bà Lý Tiểu Đường liếc cô một thoáng, “Người lạnh lùng như thế con mà tin lời nó thì chỉ có tức chết thôi.” Nói rồi bắt đầu ngẫm lại, “Ban đầu cũng chỉ đáp qua loa cho xong chuyện, song sau này thì không thế nữa. Dì nghe dì biết.”
“Thật ạ?” Ôn Viễn không tin lắm.
“Đương nhiên là thật rồi.” Dì Đường lườm cô một cái, thấy cô mừng ra mặt lại không khỏi thở dài: “Con khiến nó phải bận tâm, vốn không phải chuyện tốt, vì một khi đã bận tâm thì sẽ khó mà dứt bỏ được. Đừng nói con không phải người nhà họ Ôn, cho dù con là người nhà họ Ôn thì nó có hành động khác đi không? Cũng vẫn muốn can thiệp vào thôi.”
Ôn Viễn nhỏ giọng hỏi bà: “Dì Đường, con đã sai rồi ạ?”
“Không thể nói con sai, chẳng qua con đường phía trước sẽ vô cùng trắc trở gian nan.” Dứt lời bà mỉm cười: “Nhưng có lẽ đó chính là lý do Hành Chi đưa con tới gặp dì. Hành Chi ấy à, thỉnh thoảng cũng mưu mô ghê lắm.”
Thấy Ôn Viễn ngơ ngác không hiểu, bà Lý Tiểu Đường xoa đầu cô: “Cách mạng còn dài, rồi con sẽ hiểu thôi.”
Ôn Viễn: “…”
Đêm hôm ấy, Ôn Viễn ngủ trong một căn phòng ở tầng hai.
Phòng được bài trí khá đơn giản, một chiếc giường lớn, một tủ sách và một cái bàn kê sát tường. Bà Lý Tiểu Đường đích thân trải ga giường cho cô, ga trải giường thêu hoa, mỗi đường thêu mũi chỉ đều là bà tự tay làm. Ôn Viễn nằm trên đó, thấy thoải mái vô cùng, chỉ một thoáng là chìm sâu vào giấc ngủ.
Đã sang thu, thời tiết dần chuyển lạnh, cơn mưa vùng Giang Nam đưa tới hơi lạnh thấu xương. Bà Lý Tiểu Đường và ông Từ Mạc Tu ở quen rồi cũng không để ý lắm, nhưng Ôn Viễn sợ lạnh, ngủ mơ màng vì lạnh, không khỏi co người vào trong chăn, sau đó liền cảm nhận được một cánh tay đang khoác lên eo cô. Ôn Viễn tỉnh cả người, mở to mắt, nương theo ánh đèn ngủ cô nhìn thấy anh đang nằm bên mình, đắp chung một chăn với cô, tay ôm cô vào ngực, một tay khác thì khoác lên eo cô, cũng tiện giữ chăn luôn, cứ thế mà ngủ.
Ôn Viễn chợt thấy mình như đang nằm mơ, cô mở to mắt, dụi đầu vào lồng ngực anh, vòng ôm ấp khiến cô không khỏi mỉm cười hạnh phúc, cũng đưa tay ôm lấy anh ngủ một đêm ngon giấc. Sáng ngày hôm sau, Ôn Hành Chi đã thức giấc, còn Ôn Viễn nằm trong chăn, vụng trộm vui vẻ hồi lâu rồi mới dậy đánh răng rửa mặt.
Dưới nhà ông Từ Mạc Tu đang vội vàng chuẩn bị bữa sáng, bà Lý Tiểu Đường đang ngồi trên sofa cắt vài thứ. Ôn Viễn nhìn kỹ, hóa ra là đồ cúng vãng sinh, còn Ôn Hành Chi thì nhàn nhã ngồi bên cạnh, thấy cô xuống bèn đưa cô một cốc nước. Bà Lý Tiểu Đường mỉm cười nhìn cô: “Có lạnh không, tối qua ngủ ngon không?”
Ôn Viễn đỏ mặt nhận lấy cốc nước, ngoan ngoãn thưa: “Không lạnh ạ, con ngủ ngon lắm.”
“Thế thì tốt.” Bà quay đầu nhìn Ôn Hành Chi, “Dì thấy lần này hai đứa đi vội quá, con bé này còn không cần áo ấm nữa. Thế này mà đi lên núi thì chỉ có bị gió thổi cho buốt người.”
“Không sao đâu ạ, đã chuẩn bị đồ trên xe rồi, không để Ôn Viễn chịu lạnh đâu.”
Ôn Viễn ngạc nhiên hỏi anh: “Định lên núi sao?”
Ôn Hành Chi ừ một tiếng, nghiêng người sang, cầm lấy tay cô: “Đúng là hơi lạnh, uống chút nước nóng là ấm người thôi.”
Ôn Viễn không dám đùa với anh trước mặt bà Lý Tiểu Đường, vội rút tay về, giả bộ bình tĩnh hỏi: “Lần này lên núi thăm ai? Chú không nói thì cháu không đi đâu.”
Nghe cô nói vậy bà Lý Tiểu Đường không khỏi bật cười: “Chẳng lẽ con lừa cô bé tới đây?”
Ôn Hành Chi cười khẽ, tuy nói với bà Lý Tiểu Đường, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Ôn Viễn: “quá nhát gan, nếu con nói thật thì e rằng bây giờ dì chẳng gặp được Ôn Viễn.”
Ôn Viễn bực bội lườm anh.
“Lần này không giấu cháu nữa.” Ôn Hành Chi nói, “Cháu cũng biết rồi, từng xem ảnh.”
Ôn Viễn vẫn chưa nghĩ ra là ai, trầm tư một thoáng, cô bỗng tròn mắt nhìn anh: “Là, Là... bà ấy.”
Chính là mẹ ruột Ôn Hành Chi – bà Lý Nhược Thu. Hàng năm Ôn Hành Chi chỉ về nhà vào đúng hai dịp, một là ngày giỗ của mẹ, một là Tết. Ở đây quanh năm chỉ có bà Lý Tiểu Đường và ông Từ Mạc Tu, hai người không có con, cũng khó tránh việc cảm thấy cô quạnh. Có thêm một người, lại nhiều thêm mấy phần ấm áp náo nhiệt.
Ôn Viễn nhìn Ôn Hành Chi, nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Còn Ôn Hành Chi chỉ cười, đưa tay chỉnh lại nếp nhăn trên vạt áo cô, nói: “Chỉ một tháng nữa thôi là bà ấy có thể gặp được cháu, nhưng chung quy là không có duyên. Lần này dẫn cháu tới để cháu gặp bà ấy, được không?”
Anh không tin vào số mệnh, song anh thấy ông trời vẫn có mắt, để hai người sống trong mông lung mịt mờ suốt mười chín năm, rồi chợt nhận ra người ấy đã ở ngay cạnh mình. Niềm hạnh phúc mà chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới ấy, không phải người trong cuộc, sao có thể hiểu thấu được đây?
Câu này của anh khiến mũi cô cay cay, cô linh cảm rằng, người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng ấy, người phụ nữ giống bà Lý Tiểu Đường, hẳn là sẽ bao dung chấp nhận cô.
“Được ạ.” Cô sụt sịt đáp.
Phía đông thị trấn A sừng sững một ngọn núi, bà Lý Nhược Thu được chôn cất ở một nghĩa trang trên ngọn núi này.
Mười mấy tuổi bà Lý Nhược Thu đã rời khỏi thị trấn A, vì khi ấy có người của quân đội tới trường cấp ba của bà tuyển nữ binh, bà và mấy bạn nữ cùng lớp đều đi đăng ký. Vượt qua cuộc kiểm tra sức khỏe, một chiếc xe tải quân đội cũ đưa họ tới thẳng một quân đoàn ở thành phố B, trở thành văn công quân đội. Sau đó vì mẹ bị ốm nặng nên bà về nhà một chuyến, chuẩn bị hậu sự cho mẹ, rồi đón bà Lý Tiểu Đường tới thành phố B, hai chị em sống nương tựa vào nhau, bà Lý Tiểu Đường còn thi đỗ vào trường Đại học Quân sự và Chính trị ở thành phố B.
Nhưng cuối cùng bà Lý Tiểu Đường lại không thể theo học vì khi đó sức khỏe của bà không tốt, không thể không có người chăm sóc. Không còn cách nào khác, bà Lý Nhược Thu đành để em gái ở nhà. Sau đó nhờ tổ chức giới thiệu, bà Lý Nhược Thu gả cho ông Ôn Khác – là một người có nhiều công trạng trong chiến đấu, hơn bà mười mấy tuổi. Sau đó bà Lý Tiểu Đường gặp được ông Từ Mạc Tu, bà không muốn ở lại thành phố B, thế là ông Từ Mạc Tu tới thành phố W mua căn nhà này, rồi cùng bà về đây ở. Tính ra bà Lý Tiểu Đường đã ở thị trấn A gần hai mươi năm, năm nào cũng lên ngọn núi này một lần, thế nên đừng thấy bà đi đứng bất tiện mà lầm, bà đi không hề chậm hơn Ôn Viễn. Hai người đàn ông đi sau cùng, cách bà Lý Tiểu Đường và Ôn Viễn khoảng một mét.
Nhiệt độ trên núi khá lạnh, tuy trời đã ngừng mưa dầm hai ba hôm nay song thời tiết vẫn giá buốt vô cùng, Ôn Viễn mặc một chiếc áo khoác dày sụ, muốn dìu bà Lý Tiểu Đường nhưng lại bị bà đẩy ra.
“Con còn làm vậy nữa là dì giận thật đó.” Bà Lý Tiểu Đường cười, “Đã bảo không được coi dì là người tàn tật mà.”
Ôn Viễn ngại ngùng nói: “Con sợ dì đi lâu thấy mệt.”
Vì con đường này không có xe lên, nên phải đi bộ gần hai mươi phút.
“Không mệt. Đi gần hai mươi năm nay rồi, còn mệt gì nữa.” Bà khẽ thở dài, “Dì đã ngắm phong cảnh ở đây gần hai mươi năm nay, nhưng chưa bao giờ biết chán, dì cũng không thấy thành phố B có gì tốt đẹp, đáng để chị ấy phải quyến luyến như vậy. Viễn Viễn, con có thích nơi đó không?”
Ôn Viễn lắc đầu, bà Lý Tiểu Đường hài lòng vỗ vỗ vào tay cô: “Ngoan lắm.”
Nghĩa trang nơi bà Lý Nhược Thu an nghỉ từ lúc mới xây đã được gọi là phong thủy bảo địa, ông Ôn Khác đã từng tới một lần để chọn vị trí đặt mộ cho bà. Mộ nằm ở một góc của nghĩa trang, tuy nằm trong góc nhưng phong cảnh thì đẹp vô cùng. Bà Lý Tiểu Đường dừng chân ở một nơi cách ngôi mộ hai mươi mét, Ôn Hành Chi liếc nhìn hai người một thoáng rồi dẫn Ôn Viễn đi về phía trước.
Ôn Viễn hơi ngạc nhiên: “Sao dì Đường không đi tiếp ạ?”
“Chuyện của người lớn, hỏi nhiều như vậy làm gì.” Anh quay người lại, nắm chặt lấy tay cô, bàn tay rất ấm áp dễ chịu vô cùng.
Thế này thì Ôn Viễn không tiện cãi lại, cô bĩu môi, để anh dắt tay cô chầm chậm bước tới trước mộ mẹ anh.
Ôn Viễn dừng chân, chăm chú nhìn bức ảnh trên bia một lát, rồi lại nghiêng đầu nhìn người đang đứng cạnh cô, hai người phải giống nhau tới bảy phần. Chỉ thấy mắt anh nheo lại, có quá nhiều tâm tình bị ẩn giấu khiến cô không thể hiểu nổi.
“Nghĩ gì thế?” Cô hỏi.
“Không có gì.” Anh cười khẽ, đáp.
Anh không nói bừa, anh thực sự chẳng nghĩ gì hết.
Có một số chuyện xảy ra quá lâu, lâu như thể đó là chuyện của kiếp trước, anh không nhớ nổi cũng không muốn nhớ đến. Chuyện tình cảm, một khi bị tổn thương thì vô cùng hao tổn tinh thần. Anh đứng đây trông theo là được rồi, có lẽ người trong ảnh cũng hiểu đứa con trai này của bà, cho nên dù âm dương cách biệt nhiều năm nhưng mọi chuyện đều ổn, không ai mong gì hơn thế.
“Thế chú có thể đứng ra xa một chút được không?”
Ôn Viễn đột nhiên hỏi anh, Ôn Hành Chi mới hồi hồn: “Sao thế?”
“Cháu muốn đứng đây một mình vài phút, chú mau đứng ra xa một chút.” Cô đỏ mặt giục anh, Cố Hành Chi mỉm cười, lùi lại mấy bước.
Ôn Hành Chi khẽ nhíu mày, quay người đi tới chỗ bà Lý Tiểu Đường đang đứng, tuy nhiên ở đó đã không còn bóng dáng của bà.
Ôn Viễn quay người đặt bó hoa mà cô mang tới trước bia mộ, người phụ nữ trong hình tươi cười rạng rỡ, còn đẹp hơn cả bức ảnh mà cô từng thấy trong album dạo trước, không hiểu sao cô không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt bà.
Chột dạ thế này thì thật chẳng ổn chút nào, cô cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt bà Lý Nhược Thu, đôi mắt kia vô cùng dịu dàng, tiếp cho cô thêm dũng khí.
Liệu bà có tha thứ cho cô không? Cô trói buộc một người ưu tú như anh, khiến anh không thể đi tìm nửa kia xứng đôi với anh, chỉ vì thứ tình cảm không thể để ai biết của cô. Trước nay cô luôn biết anh xứng với một người tốt hơn cô, nhưng thế thì đã sao, hiện giờ anh là của cô.
“Xin hãy tha thứ cho con.” Ôn Viễn thì thầm nói, như thế cô mới không sợ hãi nữa.
Cô ở thị trấn A suốt kỳ nghỉ Quốc khánh, chỉ trong mấy ngày mà đã chiếm được tình cảm của bà Lý Tiểu Đường, kỳ nghỉ kết thúc hai người phải rời đi, cô càng thấy quyến luyến hơn.
Khi Ôn Hành Chi đưa cô trở lại thành phố T, quay về trường học thì đã là hơn năm giờ chiều, Ôn Viễn bị đánh thức, cô nhắm mắt co người vào áo khoác anh một hồi rồi mới hoàn toàn tỉnh táo, thu dọn túi xách, lúc đang định xuống xe thì anh gọi cô lại, đưa cho cô một chiếc túi. Ôn Viễn mở ra xem, là đồ ăn được đóng gói mang về của một nhà hàng nào đó.
Cô líu lưỡi: “Chú mua bao giờ vậy, sao cháu không biết nhỉ?”
Ngủ như heo thế thì biết cái gì, anh dặn cô: “Tối nay nhớ đi ngủ sớm, sáng mai còn phải đi học.”
Ôn Viễn gật đầu rồi xuống xe, chợt nghĩ đến một chuyện, cô quay đầu giữ cửa xe.
“Có một chuyện cháu quên chưa hỏi chú.” Cô nói, “Tối hôm đó ở khách sạn, cháu gặp Trần Dao, chú đi với chị ta?”
Ôn Hành Chi nhìn cô đầy hàm ý, hắng giọng: “Chú đã nói rồi, không siêu ngốc thì chú không yêu.” Anh mỉm cười, “Cho nên cháu cứ yên tâm đi.”
Nói rồi đóng cửa lái xe đi luôn, để lại Ôn Viễn đứng chôn chân tại chỗ, tức đến giậm chân, mặt mũi đỏ bừng như ráng đỏ chiều tà.
Bước sang tháng mười, GP cũng bắt đầu bước vào mùa bận rộn nhất trong năm. Còn Ôn Viễn cũng đang chuẩn bị cho kỳ thi vào một tháng sau, ngành tài chính nói thẳng ra là ngành có liên quan tới tính toán, chuyện này khiến người học dốt toán từ nhỏ như Ôn Viễn bận sứt đầu mẻ trán, phải nhờ Mạc Vi Vi tìm mấy anh chị khóa trên mượn vở ghi, lại ôn ngày ôn đêm suốt hơn một tháng mới qua được ải. Tiếp đó cô lại cùng Mạc Vi Vi xử lý công sự ở Hiệp hội, khi mọi thứ xong xuôi thì đã bước sang tháng mười hai rồi.
Hôm ấy, dưới ảnh hưởng của không khí lạnh tăng cường, thành phố T đón trận tuyết đầu tiên. Ôn Viễn đang nằm trong chăn ngủ trưa ngon lành thì bị trưởng phòng ký túc Lưu Xuân Hi hất chăn ra: “Mau dậy đi, chúng ta đi ăn lẩu.”
Ôn Viễn hừ hừ lấy lệ mấy tiếng, tránh đi, nhưng cuối cùng vẫn bị lôi dậy. Cô mặc một chiếc áo khoác dày bự, đi giày bông rồi cùng Lưu Xuân Hi và Chu Nghiêu tới một quán lẩu nhỏ ngoài trường.
Vừa ngồi xuống cô chợt nhớ đến một người: “Từ Tiểu Hà đâu rồi? Sao không gọi cậu ấy đi cùng?”
Lưu Xuân Hi nói: “Gọi rồi, nói là đang ôn bài ở phòng tự học, bảo bọn mình cứ ăn đi.”
Chu Nghiêu hừ một tiếng: “Tớ nghĩ cậu ấy sợ phải bỏ tiền thôi.” Liếc nhìn Lưu Xuân Hi và Ôn Viễn, cậu ta lại nói tiếp: “Đừng bảo tớ hẹp hòi, tớ cũng biết điều kiện kinh tế nhà cậu ta có hạn, nhưng không cần chi li đến mức ấy chứ? Tiền thì dễ nói thôi, cùng lắm bọn mình mời là được chứ gì, mọi người đi chơi với nhau một chút có phải hơn không?”
Tuy sau chuyện ở khách sạn lần trước, quan hệ giữa Ôn Viễn và Từ Tiểu Hà nhạt nhẽo dần, tuy nhiên cô vẫn là người hiểu cậu ta nhất trong số ba người còn lại ở ký túc. Nghĩ một lát, cô nói: “Tính cậu ấy vốn như vậy rồi, mà cậu ấy đi làm thêm cũng vất vả, khổ sở kiếm tiền thì xót xa cũng là chuyện đương nhiên.”
Chu Nghiêu không đồng tình: “Cậu cũng làm thêm đấy thôi? Sao không giống cậu ta?”
Ôn Viễn nghẹn họng, vẻ mặt trưởng phòng ký túc Lưu Xuân Hi cũng trở nên kỳ quái, cậu ta ngó nghiêng bốn phía, thần bí kéo hai người lại gần, thì thầm: “Nhắc tới Ôn Viễn, tớ chợt nhớ tới một chuyện, không biết cậu đã nghe chưa.”
“Tớ á?” Ôn Viễn ngơ ngác chỉ vào mũi mình.
Lưu Xuân Hi gật đầu, nhìn Ôn Viễn, do dự hồi lâu rồi mới nói: “Tớ nghe phòng ký túc bên cạnh bàn tán về cậu, nói thường xuyên thấy có xe đỗ ở ngoài cổng trường đón cậu, còn nói loại xe đó không rẻ, phải khoảng bảy, tám mươi vạn tệ. Thậm chí còn nói, mỗi hôm lại thấy một chiếc xe khác nhau đón cậu!”
“Ai dám nói bậy như thế?!” Chu Nghiêu tức giận.
“Cũng không cùng ngành với bọn mình.” Lưu Xuân Hi rụt rè quan sát sắc mặt Ôn Viễn, hỏi: “Ôn Viễn, người ta nói có thật không?”
Ôn Viễn hơi chột dạ, nhưng cũng không muốn lừa gạt bạn bè, chỉ hỏi ngược lại: “Các cậu có tin không?”
Cô nhìn hai người, Chu Nghiêu và Lưu Xuân Hi quay ra nhìn nhau, đều lắc đầu: “Không tin.”
“Thực ra họ nói không sai.” Ôn Viễn nhìn hai người, mắt cười cong cong: “Các cậu quên rồi à, ở thành phố T tớ có một người họ hàng mà?”
Hai người họ hiểu ra, Chu Nghiêu kéo tay áo Ôn Viễn, nịnh nọt: “Cậu có họ hàng giàu như thế á? Có đẹp trai không, đã kết hôn chưa? Mau giới thiệu đi…”
Bữa cơm này Chu Nghiêu và Lưu Xuân Hi đều phấn khởi vô cùng, thi nhau hỏi thăm Ôn Viễn về người “họ hàng xa” của cô, nhưng Ôn Viễn chỉ đáp qua loa.
Thanh toán xong, trên đường về trường tuyết rơi ngày càng lớn, hai dãy đèn bên tuyến đường chính bao phủ lên ngôi trường một màu cam sẫm, trông khá ấm áp. Trên sân tập có người đang chơi ném tuyết, Lưu Xuân Hi cùng Chu Nghiêu đều hào hứng gia nhập trò chơi, Ôn Viễn không muốn dính tên bay đạn lạc, bèn đứng gần đó mỉm cười nhìn họ chơi đùa, tới khi di động trong túi đổ chuông, thoáng nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình, cô mỉm cười ngọt ngào, “Alo.”
Rõ ràng là giọng cô vô cùng vui vẻ, khiến người ở đầu bên kia cũng vui lây, anh đặt cốc nước trong tay xuống, nghiêm túc nói chuyện điện thoại với cô: “Đang ở đâu? Sao ồn thế?”
“Cháu đang ở ngoài sân tập, thành phố T có tuyết rơi rồi, chỗ chú thì sao?”
Mấy hôm trước Ôn Hành Chi tới London, Ôn Viễn đã quá quen với chuyện này rồi. Mỗi năm thời gian anh ở Anh phải lên tới một quý, thậm chí lâu hơn nữa, bao giờ về nước anh cũng mua cho cô vài món quà nhỏ, cô đều cất vào một chiếc hộp.
Ở đầu bên kia Ôn Hành Chi quay ghế xoay, vén rèm cửa sổ, khung cảnh ngoài cửa sổ cũng chìm trong màu trắng của tuyết.
“Trùng hợp quá.”
Ôn Viễn hít vào một hơi khí lạnh, nói: “Cháu nghe chị Lại Dĩ Ninh nói, lần nào ở khách sạn chú cũng được ngắm Đồng hồ Big Ben và Mắt London.”
“Sao thế?”
“Cháu cũng muốn ngắm.”
Nhìn đám đông náo nhiệt, Ôn Viễn chợt nhớ anh vô cùng, nhớ lại những ngày ở thị trấn A, nhớ giấc ngủ hạnh phúc khi được anh ôm vào lòng. Cũng vì nhớ nhung nên giọng cô nũng nịu hơn ngày thường, cô không hay làm phiền người khác, song thỉnh thoảng cũng làm nũng, rất đáng yêu.
“Không được.” Người kia từ chối một cách dứt khoát, “Dẫn cháu theo phiền lắm.”
Ôn Viễn bất mãn: “Này!”
Ôn Hành Chi lặng lẽ mỉm cười: “Đừng chơi ở bên ngoài lâu quá, nếu lạnh thì nghỉ ngơi sớm đi.”
Ôn Viễn càm ràm mấy tiếng, ngẩng đầu thấy Chu Nghiêu và Lưu Xuân Hi đang chơi đùa, cô bèn nói: “Sau này chú đừng lái xe tới đón cháu nữa.”
“Tại sao?”
Ôn Viễn cười ranh mãnh: “Để khỏi bị soi mói.”
Ôn Hành Chi: “...”
Chẳng mấy khi cô có thể khiến anh nghẹn lời, cuối cùng cũng xem như hòa nhau một ván, Ôn Viễn lập tức cảm thấy vui vẻ. Còn người ở đầu bên kia thì nhíu mày nhìn chiếc điện thoại đang phát ra tiếng tút tút. Tình hình này, hình như không ổn lắm.
Vì Lưu Xuân Hi từng nhắc nhở nên Ôn Viễn cũng để ý tới người ở phòng ký túc bên cạnh nhiều hơn. Có vài người nhìn cô với ánh mắt rất lạ lùng, tuy nhiên cũng không dám nói thẳng trước mặt cô, chỉ là những lúc chạm mặt với nhau ở phòng cấp nước, đứng trước hàng vòi nước, Ôn Viễn vừa ngẩng đầu thì sẽ nhìn thấy qua gương, mấy người đi giặt quần áo với nhau kia đang lẳng lặng nhìn cô. Ôn Viễn thấy mệt mỏi từ tận đáy lòng, song cũng đành ôm chậu quần áo, bước ra khỏi tầm mắt của bọn họ. Tình hình này kéo dài suốt hai tuần lễ, cho tới khi trong khoa truyền ra vụ tai tiếng của một người khác khiến toàn bộ sinh viên nữ khoa tài chính đều ở tòa nhà này, ai nấy đều như bùng nổ.
Hôm ấy Ôn Viễn đi mua cơm rồi lên lớp từ sớm, tiết đầu tiên là môn học “Tử thần” nên cô không dám đến muộn. Khi vừa bước tới cửa thì đã bị một bạn học gọi lại, cô nhíu mày quay lại, chính là một sinh viên nữ ở phòng ký túc bên cạnh. Ôn Viễn chẳng thích thú gì đám người này: “Sao thế?”
Nữ sinh A hóng hớt hỏi cô: “Từ Tiểu Hà ở cùng phòng ký túc với các cậu phải không?”
“Đúng, thì sao?”
Bạn A tỏ vẻ kích động: “Xem ra các cậu vẫn chưa biết chuyện? Trong khoa đang đồn ầm lên kia kìa! Tối qua có người nhìn thấy cậu ta đi dạo với một sinh viên nam khoa cơ khí ở phía đông rừng cây, không những cầm tay mà còn hôn hít nhau nữa cơ!”
“Cậu tưởng tượng ra đấy à!”
Chu Nghiêu bỗng nói chen vào một câu, vì dạo trước đám người kia từng đồn bậy về Ôn Viễn, nên Chu Nghiêu cũng chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với bọn họ.
“Có cả ảnh đây này, ảnh hơi mờ, nhưng chắc chắn nhận ra được là cậu ta!”
“Không xem!”
Chu Nghiêu quay đi còn Ôn Viễn thì cầm lấy điện thoại của người nọ, nhìn kỹ một chút, phát hiện bạn A nói không sai. Người trong ảnh đúng là Từ Tiểu Hà. Ôn Viễn vội đẩy Chu Nghiêu một phát: “Tiểu Nghiêu, cậu nhìn xem, có phải là Từ Tiểu Hà không?”
Bạn A đắc ý nói: “Nói đúng chưa, bình thường trông rõ là thẹn thùng e lệ, không ngờ còn sống thoáng hơn cả bọn mình!”
Cậu ta nói to thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người trong phòng, Ôn Viễn nhìn cậu ta với ý cảnh cáo, vừa dời mắt đi thì đã thấy Từ Tiểu Hà cúi đầu đi vào.
Phòng học lập tức trở nên tĩnh lặng, bầu không khí lạ lùng này khiến Từ Tiểu Hà không khỏi ngẩng đầu, hoang mang nhìn xung quanh. Tới khi nhìn thấy chiếc điện thoại trong tay bạn A, Ôn Viễn đang đứng bên cậu ta thì Từ Tiểu Hà mới chợt hiểu ra, cậu ta tái mặt, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn kìm nén, cúi đầu đi về dãy bàn cuối phòng.
Ôn Viễn thấy hơi lúng túng, cô nghĩ có lẽ Từ Tiểu Hà đã hiểu lầm, muốn gọi cậu ta lại song giờ học đã bắt đầu, nên cũng đành thôi.
Tiết học này Ôn Viễn bị mất tập trung, chuông tan học vừa vang lên, cô đã vội vã chen ngược dòng người đuổi theo Từ Tiểu Hà đang hối hả bỏ đi, tới vườn hoa trước cửa lớp học thì cô mới đuổi kịp cậu ta. Từ Tiểu Hà xoay người, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng: “Cậu muốn nói gì?”
“Tớ không biết gì cả, là bạn học A đi kể lung tung khắp nơi.” Chạy theo cậu ta tới đây, mặt Ôn Viễn hơi đỏ lên, cô thở hổn hển, “Với lại tớ thấy yêu đương cũng chẳng có gì phải xấu hổ.”
Chính cô cũng yêu sớm, nào có tư cách chê bai người khác.
Từ Tiểu Hà nhìn cô chằm chằm với vẻ nghi ngờ hồi lâu, thấy cô nói rất chân thành, mới thở phào một hơi, cậu ta ngẩn người nhìn hoa trong bồn, nét mặt vừa hoang mang vừa ngượng ngùng.
“Thực ra tớ cũng chưa muốn yêu.” Cậu ta nói, “Nhưng...”
“Tớ hiểu mà!” Ôn Viễn vội thể hiện thái độ của mình.
Từ Tiểu Hà bật cười, “Cậu hiểu ư, cậu cũng yêu rồi à?”
“Việc này...”
Ôn Viễn do dự một thoáng không biết nên trả lời ra sao, mà dường như Từ Tiểu Hà cũng nghĩ tới chuyện gì đó, nụ cười trở nên gượng gạo, “Thôi, chuyện này dừng ở đây. Tớ cũng chẳng ngăn nổi miệng lưỡi người đời.”
Sau đó, Ôn Viễn nghe được chuyện về Từ Tiểu Hà và nam sinh viên khoa cơ khí từ Chu Nghiêu và Lưu Xuân Hi, nghe nói là một tháng trước, ngành Tài chính của Khoa quản lý bắt tay với một ngành của Khoa cơ khí để tổ chức trò chơi, người thua phải làm một việc theo yêu cầu của người chủ trì. Kết quả trò chơi là đội trưởng đẹp trai của Khoa cơ khí bị một đám bạn lập mưu vùi dập, thế là thua, người chủ trì bèn nhân cơ hội này, yêu cầu cậu ta phải nói một câu sến sẩm với một người bạn khác phái đang có mặt ở đó.
Cậu đội trưởng nọ cũng biết mình bị ép buộc, tuy nhiên vẫn thành thật chọn một bạn học nữ từ ngành tài chính, một nữ sinh viên cực kỳ bình thường, ngồi im lặng uống nước hoa quả từ khi hoạt động bắt đầu – Từ Tiểu Hà.
Đương nhiên Từ Tiểu Hà được quý quá hóa lo, sau khi cậu đội trưởng kia cầm tay tỏ tình, mặt mũi đỏ bừng, cuống quýt cả lên. Từ Tiểu Hà vốn cũng xinh xắn, ở cái độ tuổi mà hormone đang thừa thãi này, hai người đến với nhau là chuyện quá bình thường. Còn những người bàn tán về Từ Tiểu Hà, Ôn Viễn đoán rằng, hẳn là đều có hứng thú với cậu đội trưởng kia. Ở thời đại này, đàn ông cũng có thể trở thành họa thủy.
Cơ mà Ôn Viễn vẫn hơi khó hiểu: “Hội nghị tổ chức bao giờ thế, sao tớ không biết nhỉ?”
“Thứ bảy, chưa kịp hết tuần thì cậu đã chạy đến nhà người họ hàng kia rồi, sao có thời gian mà tham gia mấy vụ này?”
Ôn Viễn: “...”
Sau khi có bạn trai, rõ ràng là Từ Tiểu Hà vui vẻ hơn trước nhiều, tính cách cũng thoải mái hơn trước đây. Ở ký túc xá, Ôn Viễn thường xuyên bắt gặp cậu ta vừa hát vừa phơi quần áo, bị cô nhìn thấy thì đỏ mặt giải thích, phòng ký túc của nam sinh khoa cơ khí không ở hướng nắng chiếu, ký túc xá của các cô ở hướng nắng chiếu, cho nên Từ Tiểu Hà mới giặt rồi phơi sơ mi hộ cậu ta.
Chu Nghiêu chê cậu ta ngốc nghếch, có điều Ôn Viễn lại nghĩ khác. Có lẽ người đang yêu đều như vậy đấy, không bận tâm ánh mắt người đời, chỉ chìm đắm trong hạnh phúc của mình, dù bị người khác cho là một kẻ ngu ngốc thì cũng có sao đâu?”
Không nói Từ Tiểu Hà mà nói về chính cô, đâu chỉ từng làm một hai hành động ngốc nghếch. Điểm khác nhau duy nhất giữa cô và cậu ta, chính là cậu ta có thể yêu người ta một cách quang minh chính đại. Ôn Viễn thấy hơi ghen tỵ với Từ Tiểu Hà.
“Ôn Viễn?”
Một cái tay quơ quơ trước mặt cô, Ôn Viễn vội hồi hồn, nhìn về phía Từ Tiểu Hà: “Sao thế?”
Từ Tiểu Hà mở to mắt mỉm cười ngọt ngào: “Tuần này cậu, trưởng phòng và Chu Nghiêu có rảnh không, Triệu Huy nói muốn mời phòng ký túc bọn mình đi ăn cơm.”
“Triệu Huy?” Ôn Viễn ngơ ngác, “Triệu Huy là ai?”
“Là bạn trai của tớ.” Từ Tiểu Hà đỏ mặt nói, “Các cậu có đi không?”
“...” Ôn Viễn suy nghĩ một tháng, “Tở thì ok, để tớ thử hỏi trưởng phòng và Chu Nghiêu giúp cậu.”
Buổi tối nhân lúc Từ Tiểu Hà đi lên phòng tự học, Ôn Viễn bèn kể chuyện này cho Chu Nghiêu và Lưu Xuân Hi, hai người quay ra nhìn nhau, vì mọi người đều biết tiếng “keo kiệt” của Từ Tiểu Hà, thấy cậu ta muốn mời bọn họ ăn cơm, đương nhiên sẽ cảm thấy bất ngờ.
Chu Nghiêu đề nghị: “Chúng ta phải chuẩn bị một phần quà thôi, không thể ăn chùa của người ta được.”
“Nói cũng đúng, chuẩn bị thứ gì bây giờ?”
“Không được đắt quá.” Ôn Viễn nói chắc nịch, “Cũng không thể rẻ quá, mà còn phải có ý nghĩa nữa.”
Cuối cùng quà tặng là một cặp vợt tennis, vì Từ Tiểu Hà và Triệu Huy đều ở trong câu lạc bộ tennis, rất thích chơi môn thể thao này. Còn kiểu dáng thì, nam màu xám, nữ màu hồng.
Ba người các cô cầm theo quà tặng, tới quán ăn Hồ Nam nổi tiếng nhất của đại học T. Nơi này rất đông khách, ngày nào cũng chật kín chỗ, Từ Tiểu Hà phải đặt chỗ từ ba hôm trước. Khi ba người tới nơi thì Triệu Huy và Từ Tử Hà đã tới rồi, đang cúi đầu xem thực đơn, hình như hai người đang cãi vã, Triệu Huy hơi nhíu mày.
Khi ba người còn đang do dự xem có nên đi vào hay không thì Từ Tiểu Hà đã nhìn thấy bọn họ, vội vàng vẫy tay với họ.
“Bọn tớ có tới muộn không? Đây là quà cho các cậu.”
Trưởng phòng đứng ra làm người đại diện tặng quà cho Từ Tiểu Hà, Từ Tiểu Hà nói cảm ơn, Triệu Huy vui mừng nhận lấy cặp vợt tennis: “Một cây vợt chắc phải tầm bốn, năm trăm tệ đúng không?”
“Không đắt tới mức ấy, hai cái gộp lại gần bằng như thế.”
Triệu Huy vẫn chìm đắm trong niềm vui vì nhận được vợt mới, Từ Tiểu Hà thấy thế vội vàng kéo tay áo cậu ta, “Mau gọi món đi.”
Triệu Huy mỉm cười ngại ngùng, như một cậu nhóc mới lớn, “Gọi món như bọn mình vừa bàn. Em thấy được không?”
Từ Tiểu Hà nhíu mày, nhìn Ôn Viễn, trưởng phòng và Chu Nghiêu một chút, lại cười nói: “Được, nhưng người phòng em đều không thích ăn thịt, gọi nhiều món mặn như thế thì phải nhờ anh cả đấy.”
Chu Nghiêu nghe vậy cười vui vẻ: “Không sao đâu Tiểu Hà, chắc cậu không biết rồi, trông tớ và Ôn Viễn gầy thế này thôi, nhưng bọn tớ ăn thịt khỏe lắm đấy, còn Lưu Xuân Hi thì không tính, cậu ấy đang giảm béo.”
“Ai bảo thế.” Lưu Xuân Hi vỗ một phát vào lưng Chu Nghiêu, “Ăn no mới có sức mà giảm béo!”
Ba nữ sinh trẻ tuổi hoạt bát khiến Triệu Huy không khỏi bật cười, Từ Tiểu Hà cũng không nói gì nữa.
Trong lúc đang đợi đồ ăn được bưng lên, ba người ngồi trò chuyện câu được câu chăng. Qua lời giới thiệu của Từ Tiểu Hà, Ôn Viễn bất ngờ phát hiện, hóa ra Triệu Huy cũng là người ở thành phố B, mà còn tốt nghiệp từ trung học số 11. Cô thấy hơi khó tin: “Tớ cũng học trung học số 11 này, sao tớ chưa bao giờ gặp cậu nhỉ?”
Triệu Huy ngạc nhiên một cách khoa trương: “Bạn học! Trùng hợp quá!”
Nói rồi nhiệt tình bắt tay Ôn Viễn, Ôn Viễn thấy hơi đau, nhưng cô cũng ngại hất tay cậu ta ra.
“Tiểu Hà thì sao, cậu học trường nào?”
Ánh mắt Từ Tiểu Hà vẫn dừng trên bàn tay của Ôn Viễn mà Triệu Huy đang nắm chặt, nghe cô hỏi vậy, cô mới hờ hững dời mắt đi nơi khác: “Tớ học ở trung học số 21, tuy trường không tốt lắm nhưng cũng có nhiều người đỗ vào đại học T.”
Ôn Viễn không khỏi bối rối, cô nghĩ phải chăng mình đã lỡ hỏi một câu không nên hỏi.
“Nói chuyện này làm gì!” Triệu Huy nhìn Ôn Viễn với vẻ kích động, “Hóa ra là học cùng trường, thảo nào tớ thấy cậu quen quen, cậu có biết Tô Tiễn không?”
Nghe thấy hai chữ này, Ôn Viễn sửng sốt một thoáng, sau đó cô gật đầu, nói: “Ừ, chúng tớ là bạn bè.”
“Thảo nào!” Triệu Huy hưng phấn vỗ tay, “Lúc còn học ở trung học mười một, tớ cũng ở trong đội bóng rổ của trường, nhưng chỉ là thành viên dự bị thôi, năm lớp 11 tớ có tham gia giải bóng rổ toàn thành phố, lần ấy Tô Tiễn làm đội trưởng, giành được chức vô địch! Cậu còn nhớ không?”
“Đương nhiên còn nhớ rồi.” Nhớ lại chuyện khi đó, Ôn Viễn không nén nổi nụ cười.
“Nói thật nhé, tớ rất ít khi khâm phục bạn đồng trang lứa, nhưng lúc đó tớ phải công nhận là Tô Tiễn quá trâu bò! Bình thường giọng rất trầm ấm, nhưng mặc đồng phục thi đấu vào là hiên ngang khí phách. Hình như kết quả thi đại học của câu ấy không tốt như dự đoán, nên đi du học? Tiếc quá, không có cơ hội thi đấu với cậu ấy nữa.”
“Cậu ấy sẽ quay về mà.” Không hiểu sao, Ôn Viễn lại nói ra câu ấy. Trong lòng cô cũng luôn chắc chắn rằng, Tô Tiễn sẽ trở về, hai người họ vẫn là bạn thân.
Vì nhắc tới Tô Tiễn nên cũng có nhiều chuyện để nói hơn.
Triệu Huy là một người giỏi ăn nói, đây là kinh nghiệm sau nhiều năm làm đội trưởng, cho nên bữa cơm này không hề tẻ nhạt. Nhưng Từ Tiểu Hà thì luôn im lặng, mà cơm nước cũng không ăn nhiều.
Tám giờ tối, bọn họ mới ăn xong, tuyết càng rơi càng lớn, mấy người trò chuyện thêm một lúc rồi ra về. Ôn Viễn, Chu Nghiêu và Lưu Xuân Hi đứng ngoài đợi Triệu Huy và Tiểu Hà thanh toán, chờ gần mười phút mà vẫn không thấy họ đi ra, bèn đi vào xem thử.
Chỉ nghe thấy giọng nói lảnh lót của Từ Tiểu Hà: “Món ăn mà chúng tôi gọi đã có giá cả niêm yết rõ ràng, tôi đã tính nhẩm tiền từ trước rồi, sao tới chỗ các người lại nhiều thêm bảy mươi tệ nữa, còn dám nói không đòi thêm tiền của chúng tôi?”
Chủ quán cũng có vẻ bất đắc dĩ: “Bạn gọi bao nhiêu món, chúng tôi đều ghi cả vào hóa đơn, tôi cho bạn xem rồi đúng không? Tôi không cãi nhau với bạn nữa, kinh doanh ở đây lâu như vậy, tôi chưa từng gặp ai như bạn.”
“Tôi cũng ăn ở nhiều quán rồi, chưa từng thấy chủ quán nào gian dối như anh.”
Triệu Huy kéo tay Từ Tiểu Hà, ý là trả tiền cho xong, nhưng Từ Tiểu Hà hất tay cậu ta ra: “Làm sao phải thế? Cứ để anh ta cầm hóa đơn ra đây xem nào, em không tin anh ta có thể lừa tiền của khách hàng bừa bãi như thế!” Nói rồi lại mắng mỏ chủ quán, “Anh nhìn đi, mỗi đĩa món ăn ở đây không quá ba mươi tệ, chúng tôi gọi bao nhiêu món? Huống chi tôi đã tính trước rồi, bàn món ăn đó cùng lắm là hai trăm tệ, anh lại đòi tôi trả hai trăm bảy mươi tệ là thế nào?”
Chủ quán không chịu nổi, đành tìm hóa đơn đưa cho cậu ta: “Bạn tự xem đi!”
Từ Tiểu Hà lườm chủ quán, cầm hóa đơn xem kỹ một lúc, cuối cùng ngạc nhiên trợn trừng mắt, cậu ta nhìn Triệu Huy: “Anh đổi hai món khác? Còn gọi thêm hai món nữa? Triệu Huy, thế này là thế nào?”
Đứng đây cãi nhau với chủ quán bao nhiêu lâu, Triệu Huy đã thấy mệt mỏi lắm rồi. Giờ Từ Tiểu Hà lại lôi chuyện này ra nói, sắc mặt cậu ta cũng hơi tối đi: “Đông người như thế, gọi vài món như em để đủ nhét kẽ răng à?” Triệu Huy cố gắng nhẫn nhịn: “Tiểu Hà, bạn em cũng có lòng tốt, em không thể hào phóng một chút ư?”
Mặt Từ Tiểu Hà lạnh đi, mà đám Ôn Viễn nhìn tình hình này, cũng không biết nen nói sao. Nhìn ba người một chút, Từ Tiểu Hà nói: “Thế thì thanh toán đi, nhưng em chỉ cầm theo hai trăm tệ, anh có mang tiền không?”
Triệu Huy sửng sốt: “Em chỉ cầm theo hai trăm tệ?”
Từ Tiểu Hà hơi uất ức: “Đúng đấy, ai ngờ được phải mất nhiều tiền như thế.”
Triệu Huy hít sâu một hơi, nhìn Từ Tiểu Hà, không biết nên nói sao cho phải. Cậu ta là con trai, chưa bao giờ bận tâm chuyện tiền nong. Trước khi mời khách, cậu ta đưa cho Từ Tiểu Hà năm trăm tệ, bảo Từ Tiểu Hà đăt chỗ, cũng vì muốn Từ Tiểu Hà nở mày nở mặt. Không ngờ lại xảy ra chuyện này. Từng đây tuổi rồi, nhưng đã bao giờ cậu ta phải xấu hổ như thế, lại còn trước mặt một đám nữ sinh? Triệu Huy liếc nhìn Ôn Viễn, bối rối vô cùng.
Dù sao cũng là bạn của mình, Ôn Viễn bèn nói: “Tớ có cầm theo một trăm tệ, hay cứ trả tạm đi.”
“Được.”
“Không được.”
Từ Tiểu Hà và Triệu Huy gần như đồng thanh nói. Triệu Huy nhíu mày: “Là chúng ta mời, sao có thể để bạn em trả tiền được. Thế này đi, để anh gọi điện nhờ bạn anh cầm ít tiền đến!”
Từ Tiểu Hà cuống lên: “Anh sợ chưa đủ mất mặt à? Bảo bạn anh cầm tiền đến? Bạn em thì không được?”
Triệu Huy lạnh lùng nhắc lại: “Anh nói không được là không được, em và bạn em về trước đi, anh ở đây chờ.”
Từ Tiểu Hà trừng mắt nhìn Triệu Huy, không quay đầu mà đi thẳng về ký túc xá. Nhìn theo bóng lưng cậu ta, bốn người đều thầm thở dài. Quay về ký túc xá, Chu Nghiêu và trưởng phòng như thể tâm linh tương thông, đánh răng rửa mặt xong là leo lên giường, không an ủi Từ Tiểu Hà đang đứng ngoài ban công ngẩn ngơ nãy giờ lấy một câu. Ôn Viễn nhìn hai người kia với vẻ bất đắc dĩ, cô biết, trọng trách này lại rơi trúng người cô.
Mở ban công, một cơn gió lạnh thổi tới, Ôn Viễn không khỏi run lên cầm cập, sau đó cô nghe thấy Từ Tiểu Hà nói: “Tớ vừa nhận được tin nhắn của Triệu Huy.”
“Đã giải quyết xong chuyện ở quán ăn chưa?”
“Xong rồi.” Từ Tiểu Hà quay người, lẳng lặng nhìn Ôn Viễn, “Chuyện giữa hai chúng tớ cũng xong luôn rồi.”
“Hai người các cậu?”
Ôn Viễn nhìn cậu ta với vẻ khó hiểu, chỉ thấy mắt Từ Tiểu Hà sưng lên: “Anh ấy gửi tin nhắn cho tớ, nói sau này nên làm bạn bè thì hơn.”
Ôn Viễn ngây ra: “Thế…” Nói thế chẳng phải là muốn chia tay sao?
“Cậu đã hài lòng chưa? Tôi biết cậu chẳng tốt đẹp gì mà, từ khi tôi và Triệu Huy quen nhau, cậu đã bắt đầu rêu rao nói xấu khắp nơi, vừa hay có cơ hội khiến tôi nhục nhã, xấu hổ trước mặt anh ấy.” Từ Tiểu Hà lau nước mắt trên má, hùng hùng hổ hổ: “Không ngờ đấy Ôn Viễn, cậu đúng là mưu mô thủ đoạn!”
“Cậu hiểu lầm rồi Từ Tiểu Hà.” Ôn Viễn vội giải thích: “Tớ không có ý gì với Triệu Huy cả.”
“Không có ý gì? Là bạn học cấp ba, lại còn đứng ra giúp đỡ trong lúc khó khăn, còn bảo không có ý gì? Định lấy cái tốt bụng hào phóng của cậu để làm nổi bật cái keo kiệt bủn xỉn của tôi à? Cậu thắng rồi!”
Mấy câu của cậu ta khiến Ôn Viễn không biết nói sao, Chu Nghiêu ở giường trên cũng không chịu nổi nữa, quay người leo xuống giường, kéo Từ Tiểu Hà và Ôn Viễn vào phòng, đóng cửa ban công, nói: “Từ Tiểu Hà, tớ chỉ muốn nói với cậu một câu thôi, nếu tớ là Triệu Huy, tớ cũng sẽ chia tay với cậu!”
Từ Tiểu Hà nhìn Chu Nghiêu, cười lạnh: “Tôi biết cậu luôn ghét tôi, nhưng cậu là cái thá gì cơ chứ? Cậu không có tư cách xen vào chuyện của tôi!”
Chu Nghiêu giận điên người, còn định nói tiếp thì trưởng phòng Lưu Xuân Hi đã gào lên: “Được rồi, mỗi người nói ít đi một câu, chuyện tối nay ồn ào như thế còn chưa đủ à?”
Ôn Viễn biết, cãi nhau thế này, mấy phòng ký túc bên cạnh đều nghe thấy hết. Có một số lời – nếu giờ không nói, chắc chắn hiểu lầm sẽ ngày càng nặng nề hơn. Cô cố bình tĩnh lại: “Từ Tiểu Hà, cậu thật chẳng ra sao. Tôi không hề muốn dính dáng đến cậu và Triệu Huy, mà tôi nói thật là Triệu Huy không phải kiểu người tôi thích. Nói trắng ra là vì cậu nên tôi mới biết cậu ta, lại là bạn cùng cấp ba nên cũng quen thân hơn một chút. Khi nãy tôi muốn trả tiền, cũng vì sợ mọi người lúng túng, không phải vì muốn làm nhục cậu trước mặt Triệu Huy. Còn việc chia tay, tôi nghĩ, chính cậu cũng biết nguyên nhân. Tại cậu cả thôi!”
Từ Tiểu Hà nhìn cô đầy căm phẫn: “Cậu giở trò xong rồi, giờ lại nói Triệu Huy không phải kiểu người cậu thích? Thế cậu thích kiểu người gì? Chẳng lẽ là người đàn ông đã ôm hôn cậu vào đêm hôm trước? Tôi thấy cậu sinh ra là để dụ dỗ đàn ông!”
Cậu ta vừa nói xong, không chỉ trưởng phòng và Chu Nghiêu, đến Ôn Viễn cũng rất sửng sốt: “Cậu, cậu nói thế là sao?”
Vì có cãi vã, nên đã có không ít người phòng khác đứng vây quanh cửa phòng. Tuy cách một cánh cửa, nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng. Từ Tiểu Hà cũng biết điều này, bèn nói to hơn: “Lúc đó cậu đi làm thêm ở khách sạn với tôi, tối hôm ấy tôi uống say, về sau không biết đã đi với cậu tới đâu. Nửa đêm dậy đi vệ sinh, không ngờ lại thấy cậu và một người đàn ông đang thân mật trong một căn phòng khác. Cậu bảo tôi và Triệu Huy hôn hít cầm tay, nhưng ít nhất tôi không leo lên giường người ta, hạ mình đòi người ta hôn! May mà anh ta là người giàu có, không thì còn lâu cậu mới tự nguyện hiến thân như thế? Người đàn ông kia cũng chẳng ra gì, nếu không sao có thể thích nổi loại người như cậu!”
Ôn Viễn chưa bao giờ thấy bản thân điên như lúc này, máu nóng vọt lên đỉnh đầu, cả người run rẩy, răng va vào nhau cành cạch. Cô nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế bản thân: “Cậu có dám lặp lại lời cậu vừa nói không?”
“Sao mà không dám?” Từ Tiểu Hà như vừa ăn gan hùm, “Tôi nói người đàn ông kia cũng chẳng ra gì, giống hệt cậu! Còn nói dối bọn này là họ hàng xa? Cậu cũng chỉ thấy người ta có tiền, nên mới tự nguyện làm đồ chơi cho người ta thôi!”
Ôn Viễn nhắm mắt, cuối cùng không kiềm chế được nữa, đưa tay cho cậu ta một cái tát. Cái tát này khiến Từ Tiểu Hà sững người, ôm mặt nhìn Ôn Viễn với vẻ khó tin: “Cậu, cậu dám đánh tôi?”
Ôn Viễn nén giận, trái tim đập thình thịch. Mặt cô lạnh tanh, khiến Từ Tiểu Hà không khỏi rùng mình: “Chỉ một câu này thôi, sau này tôi không bao giờ coi cậu là bạn. Từ Tiểu Hà, cậu tưởng cậu là ai, dám nói người ấy như vậy? Tát cậu một cái là còn nhẹ!”
Từ Tiểu Hà ôm ngực, trợn mắt nhìn cô, một lúc sau, cậu ta chợt bật cười: “Lưu Xuân Hi, Chu Nghiêu, hai người thấy tôi nói đúng chưa?”
Lưu Xuân Hi và Chu Nghiêu đã sớm sửng sốt trước những câu nói của Từ Tiểu Hà, đều nhìn Ôn Viễn với ánh mắt đầy kinh ngạc. Ôn Viễn thấy mình không thể ở đây thêm một giây nào nữa, không gian chật hẹp này khiến cô ngạt thở, giờ khắc này cô cần bình tĩnh lại. Cô quay người, mở cửa phòng ký túc.
Ngoài cửa cũng có không ít người đang đứng hóng chuyện. Vốn định sang khuyên nhủ, nhưng nghe Từ Tiểu Hà nói xong, ánh mắt khi nhìn Ôn Viễn liền trở nên phúc tạo hơn nhiều. Có khinh thường, có hiếu kỳ, nhưng nhiều nhất vẫn là hâm mộ.
Trước những ánh mắt ấy Ôn Viễn không biết nên nói gì, cũng không có ý định giải thích, cô cắn môi ngẩng cao đầu bước ra khỏi ký túc, để lại một đám người đứng nhìn nhau. Trong chớp mắt, bầu không khí như ngưng kết lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]