Bạch Hưng mặt đỏ như quả cà chua, thẹn quá hóa giận quét Đông Hải. Còn hắn không chỉ không ngược lại còn cười thầm.
"Tại em đẹp quá anh kiềm lòng không nỗi" hắn thản nhiên nói.
" Anh nói khùng nói điên gì vậy, vô liêm sỉ" Bạch Hưng tức giận nói với Hắn cậu không ngờ Đông Hải lại vô sỉ như vậy.
"Được rồi, được rồi anh xin lỗi em có thể đánh anh của được" Hắn thấy cậu giận như vậy thì cũng không giỡn nữa hạ mình xuống dỗ cậu.
" Tôi là không thèm đánh anh" Cậu nói xong cũng tức giận bỏ đi một mạch, hắn cũng lẻo đẻo chạy theo sau.
Hai người cứ như vậy mà đi một hồi nữa hắn cũng đưa cậu về, tới nhà của cậu Bạch Hưng vội vàng chạy vào nhà không thèm nói với hắn câu nào, hắn thấy vậy cũng thầm cười nghĩ chắc cậu còn giận do vụ hồi nãy. Đông Hải thấy cậu vào trong an toàn cũng quay lưng chạy xe đi về luôn. Còn Bạch Hưng vừa vào nhà đã vội vàng chạy vào phòng úp mặt vào giường, cậu không hiểu vì sao lúc hắn hôn cậu như vậy cậu lại thấy hơi thích không một chút phản kháng mà cứ đế mặt cho hắn hôn.
" Aiss, minh không được như dị mình không được mềm lòng một lần nào nữa, mình phải tránh mặt anh ta nhất có thể không thẻ vướng vào vết xe đổ một lần nào nữa" Bạch Hưng nghĩ thầm tự nói với mình.
Còn Đông Hải thì ngược lại hắn cảm thấy dường như cậu đã mở lòng hơn với hắn, hắn nhớ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-em-bo-cuoc-roi/2857029/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.