Đông Hải quần quại suốt một buổi sáng cuối cùng cũng đã làm xong công việc, bởi vì hắn đang ở đây rất xa quê nên mọi công việc đều phải do trợ lí gửi tới nên rất nhiều. Hắn nhất định phải mang cậu trở về cho bằng được như vậy thì hắn mới có thể yên tâm được bởi vì giờ cậu đã là một phần quan trong nhất trong cuộc sống của hắn không có cậu cũng trở nên vô nghĩa không có gì hết vì hắn đã quen có cậu, quen những món ăn của cậu được cậu quan tâm và lo lắng.
Hắn làm xong công việc cũng tới giờ cậu về, hắn vội vàng chạy đên đón cậu. Đến nơi thì thấy cậu đã không chờ hắn mà đi bộ về, hắn chạy theo thì thấy cậu đang đi trên đường vội vàng chạy tới dừng xe lại chạy xuống tới chỗ cậu.
" Anh đã kêu em chờ anh rồi mà" Đông Hải đứng chắn trước mặt cậu nói.
" không cần phiền đến anh đâu tôi đi bộ là cũng quen rồi " Bạch Hưng trả lời hắn.
" nhưng mà anh lo cho em lắm, buổi tối nếu đi một mình như vậy thì rất là nguy hiểm anh không yên tâm" Đông Hải lo lắng nói
" Hồi trước anh có bao giờ như vậy đâu sao bây giờ lại quan tâm đến tôi như vậy, cứ như đợt giờ là được tôi cũng quen rồi" Bạch Hưng lạnh lùng nói.
" Anh đã thay đổi rồi không còn như trước nữa đâu" Đông Hải buồn rầu nói.
" Thôi không nói nữa nếu anh đã tới tận đây thì đưa tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-em-bo-cuoc-roi/2857031/chuong-32.html