Đông Hải đưa cậu về tới nhà cũng định quay về nhưng bà Trương đi ra tới mời hắn vào nhà chơi. Bạch Hưng tưởng hắn sẽ từ chối nhưng lại rất bất ngờ khi hắn lại đồng ý ngay còn cười cười nhìn cậu. Bạch Hưng thấy hắn cười như vậy thì thấy hắn rất gian xảo mà nhíu mày.
Bạch Hưng vào bếp chuẩn bị thức ăn lần này cậu nấu nhiều hơi vì có thêm một người nữa. Đang nấu ăn thì bỗng từ đâu Đông Hải đi vào đứa phía sau cậu nói.
" em có cần anh giúp gì không" Hắn nói nhỏ vào tai cậu.
" Anh..làm gì vậy" Bạch Hưng giật mình quay lại nhìn hắn nói.
" Không cần anh giúp đâu, anh có biết gì đâu mà phụ" Cậu khinh bỉ nói.
" Anh có thể giúp mà" Hắn chu mỏ nài nỉ cậu
" Aiss, phiền chết đi được tôi đã nói là có thể tự nấu một mình mà" Cậu nói
" Nhưng anh muốn giúp, năn nỉ mà" Hắn như một đứa con nít mè nheo cậu.
Bạch Hưng nhìn hắn có chút mỉm cười nhẹ, không ngờ Đông Hải cũng có lúc dễ thương như vậy, cậu thấy hắn cứ nài nỉ như vậy nên đã nhờ hắn đến lột hành tây. Đông Hải liền tuân lệnh mà làm theo, lột được một hồi hai mặt đã đỏ lên mà khóc do hành tây, hắn quay về phía cậu nói.
" Hưng Hưng ơi anh cay mắt quá"
" Haizz, đúng là không nên để một thiếu gia như anh làm mà" Cậu lắc đầu nói.
Bạch Hưng tiến về phía hắn bảo hắn cuối xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-em-bo-cuoc-roi/2857025/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.