Đông Hải xử lí xong xuôi hết công việc như thường lệ anh đến đón cậu vì sợ cậu tránh mặt mình nên anh đã đi sớm hơn mọi khi khoảng một tiếng. Đến nơi anh thấy Bạch Hưng đã chuẩn bị đi về, liền vội dừng xe chạy xuống đi đến chỗ cậu nói.
" Để anh đưa em về"
" Sao..hôm nay anh đến sớm vậy" cậu nhìn hắn bất ngờ nói vốn dĩ cậu tranh thủ về sớm để tránh mặt hắn nhưng không ngờ hắn lại đến sớm như vậy.
" Đến sớm nếu không em lại đi mất, chẳng phải em muốn tránh mặt anh nên mới tranh thủ về sớm hay sao" Đông Hải nói.
Bị hắn nhìn trúng tim đen nên cậu ngại ngùng nói" Tôi...tôi mới không thèm trốn anh"
Bạch Hưng nói xong cũng quay lưng về nhưng Đông Hai kéo tay cậu lại.
" Để anh đưa em về"
" Không cần đâu, từ giờ anh không cần đưa tôi về nữa không thích" Cậu hất tay hắn ra nói.
" Nếu vậy anh sẽ đi bộ cùng em" Đông Hải kiên quyết nói.
" Sao anh cứ phải như vậy vậy, tôi đã nói là không cần giữa chúng ta cũng không còn gì nữa, tôi cũng đã buông thì anh cũng nên buông đi" Bạch Hưng nói.
" Anh không buông..." Đông Hải nói.
" Tại sao lại không, lúc đó chẳng phải tôi thích anh nhưng anh cự tuyệt đẩy tôi ra xa sao" Cậu nhìn hắn giọng điệu mỉa mai nói.
" anh đã nói lúc đó là do anh không biết mình đã yêu anh nhưng giờ anh đã biết rồi"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-em-bo-cuoc-roi/2857023/chuong-36.html