Hôm qua như dự tính Bạch Hưng đã đến nói với mẹ về việc chuyển đi.
" Sao lại phải đi nữa vậy" Bà Trương thắc mắc hỏi cậu. Bà khó hiểu tại sao cậu đã phải chuyển đến đây bây giơ lại còn muốn chuyển đi nữa
" Có phải vì Đông Hải không" bà nhìn thẳng vào Bạch Hưng nói.
" sao..sao mẹ lại biết'" Cậu tròn mặt ngạc nhiên cậu chưa hề nói nhưng tại sao bà lại biết được chớ.
" Thật ra hôm Đông Hải ngủ lại mẹ có đi ngang qua phòng hai đứa thấy hai đứa đang ôm nhau và cuộc nói chuyện của hai đứa mẹ cũng đã nghe thấy hết rồi" Bà nhìn Cậu nói.
" Thật ra là hau đứa đã xảy ra chuyện gì tại sao con lại muốn trốn tránh nó"
Đến nước này rồi cậu không thể nào giấu mẹ nữa. Bạch Hưng kể hết tất cả mọi chuyện cho mẹ nghe. Bạch Hưng kể không sót một thứ dì cậu từ lúc cậu yêu hắn cho đến khi rời đi. Bà Trương nghe xong cũng không kìm lòng được mà ôm cậu vào lòng mà khóc. Tại sao con trai của bà lại khổ sở như vậy chứ, bà đau lòng thương xót cho con trai của mình. Cậu thấy mẹ mình khóc như vậy cứ như vậy mà đau lòng khóc theo.
" Mẹ đừng khóc mà, con xin lỗi, giờ con đã từ bỏ được anh ấy rồi" Bạch Hưng nghẹn ngào nói với mẹ.
" Nhưng con có còn yêu Đông Hài không" Bà hỏi
" Con..... con cũng không biết nữa" Cậu thật sự không biết mình có còn yêu hắn hay không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-em-bo-cuoc-roi/2857017/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.