Cuối năm, Mông Qua tham gia kì thi dương cầm thiếu niêncủa thành phố đạt hạng nhất, nhà trường đặc biệt vì cậu mà cử hành nghithức trao giải.
Cả lễ đường ngồi đầy cả người, bao gồm cả bố mẹ Mông Qua, đến cả ông nội của cậu cũng tới. Mông Qua vận bộ lễ phục được thiết kế đứng trên sânkhấu, cậu cầm bằng khen và chiếc cúp nói:
“Tất cả những thứ này đều nhờ tôi có một gia đình hạnh phúc, cho nên tôi phải cảm ơn bố tôi, mẹ tôi.” – Ngừng một chút, cậu nhìn xuống dưới khán đài, giơ tay chỉ về hướng ông nội cậu: “Đương nhiên còn có ông, ôngnội, thông thường chẳng phải người quan trọng nhất đều phải nói sau cùng sao, ông nội? Chắc ông rất vui mừng phải không?”
Một tràng tiếng vỗ tay kèm theo một trận cười, Mông Qua dễ dàng khuấy động không khí trong lễ đường.
Hạ Nhật nhìn bà Mông ngồi bên cạnh mình đang cười rất vui, nụ cười đórất chân thành. Hạ Nhật cảm thấy Mông Qua có thể đã hiểu lầm bà, ngườiphụ nữ ấy có lẽ thật lòng thương cậu.
Từ lễ đường đi ra, Hạ Nhật tính đi tìm Hạ Thiên.
Vừa quẹo qua khúc quanh, Hạ Nhật liền trông thấy Mông Qua cùng mấy họcsinh lớp trên đi đến một chỗ tương đối khuất. Hạ Nhật sợ sẽ xảy rachuyện không hay nên liền đi theo, bởi vì điều tiếng của mấy học sinhlớp trên đó không tốt cho lắm, nghe bảo dựa vào gia đình có tiền mà tung hoành ngang ngược trong trường.
Vừa đi qua, liền nghe thấy có người nói: “Nhóc con, khá lắm.”
Hừ lạnh một tiếng, Hạ Nhật nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-dai-sau-tinh-yeu/141433/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.