Hạ Nhật và Mông Qua chân chính thân với nhau là vào nămmười ba tuổi, khi ấy họ vừa lên cấp 2. Một buổi cuối tuần nọ, cụ ôngMông đưa họ cùng đến công viên rừng*.
Mông Qua leo lên một cái cây, cậu cầm quả thông chọi xuống đầu Hạ Nhật đang ngồi dưới cây, Hạ Nhật cũng không để ý đến cậu.
Đột nhiên cảm thấy mất hứng, Mông Qua nghĩ cậu nhất định phải trêu HạNhật một phen, cậu đã rất lâu chưa lấy con nhỏ quê mùa đó ra làm tròcười rồi.
”Hạ Nhật, làm sao đây, tôi không biết làm sao để xuống cả.” - Mông Qua úp sấp trên cây, bộ dáng rất sợ sệt.
”Ơ...” - Hạ Nhật ngẩng đầu lên nhìn hắn đầy khó xử: “Cậu thử đi. Nghĩxem cậu làm sao để lên đó, rồi từ chỗ cậu leo lên mà trèo xuống.”
”Không được, tôi nghĩ không ra. Hạ Nhật, cậu nghĩ cách giúp tôi đi.”
”Bằng không thì, tôi đi thông báo cho thủ trưởng bọn họ.” - Hạ Nhật cuống chân.
”Không được, cậu đừng đi, Hạ Nhật, tôi hình như có chứng sợ độ cao.” -Mông Qua cố ý rướn cao cổ họng, nghe ra dường như là thật sự bị doạ mấtrồi.
”Vậy... Vậy nên làm sao?” - Hạ Nhật loay hoay quanh cây một vòng: “Bằng không thì, cậu nhảy xuống đi tôi đỡ cậu?”
Cậu nhảy xuống đi tôi đỡ cậu? Thật là một chút hiểu biết cũng khôngcó, lẽ nào con nhỏ này không biết vật lý học về trọng lực sao? MôngQua úp sấp trên cây, tâm tư khẽ động: “Hạ Nhật, cậu làm sao mà đỡ tôinổi, cậu phải biết là tôi nặng hơn cậu, lại nói, nếu như cậu bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-dai-sau-tinh-yeu/141434/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.