Hạ Nhật cảm thấy mình còn hạnh phúc hơn Mông Qua chút xíu xiu, bởi vì mẹ của cô vẫn còn trên đời, bà ấy chỉ rời đi mà thôi, nhưng mẹ của Mông Qua lại là vĩnh viễn ra đi rồi, vậy thì bất kể tìm như thếnào cũng không tìm về được nữa. Dù rằng hiện tại người mẹ này đối xử với Mông Qua rất tốt, nhưng suy cho cùng cũng chẳng phải mẹ ruột. Chẳngphải có một bài hát hát như thế này sao? Đứa trẻ không có mẹ chỉ nhưcọng cỏ rơm. Trước đây ở trong thôn, mẹ của cô bạn tên Tiểu Lan của côcũng mất, về sau bố bạn ấy tìm mẹ mới cho bạn ấy, người mẹ mới đó cực kì hung dữ, khi không có ai thì thường đánh Tiểu Lan. Hạ Nhật cảm thấy mẹmới không phải là một người tốt, cô thấy rất may mắn vì bố mình đã không tìm mẹ mới cho mình và Hạ Thiên.
Đối với Mông Qua, Hạ Nhật cảm thấy bản thân càng có nghĩa vụ hơn, côphải bảo vệ Mông Qua cho thật tốt, không để mẹ mới của cậu ức hiếp cậu.Cô đi theo cậu, hao tốn tâm tư chọc cậu vui vẻ.
Khi lần đầu Mông Qua cầm súng đồ chơi bắn cô, cô không la đau. Kì thực,mấy viên đạn cao su đó bắn lên quần áo chẳng đau gì mấy, nhưng bắn lênda thì lại rất đau. Về sau, bắn thêm nhiều lần, Hạ Thiên liền tức giận,chỉ vào Mông Qua mà nói: “Tại sao anh cứ bắn chị của em?”. Mông Qua némsúng xuống, hỏi Hạ Nhật có đau không. Cô lắc lắc đầu.
Mông Qua biết ngay con nhỏ ngốc đó sẽ nói không đau, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-dai-sau-tinh-yeu/141432/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.