Năm Hạ Nhật mười tuổi, bố mang cô và em trai từ vùng quê Ngư Mễ* ra đi, bởi vì bà nội tuổi đã già.
Còn nhớ năm đó vừa ngay đầu xuân, bốn bề một màu xanh biếc, sắc cỏliền trời. Bà nội tuổi đã cao chống gậy đến cửa thôn tiễn họ, đứng dưới gốc đa già đã trăm tuổi với đôi mắt ngập tràn nỗi buồn chia ly.
Bố mẹ của Hạ Nhật từ nhỏ đã li dị, cô và em trai do một tay bà nội nuôi lớn. Hôm ấy, cô ôm lấy bà nội, tràn đầy lòng tin bảo rằng bà nội hãy ở đây chờ cô, đợi cô lớn rồi sẽ mua căn nhà lớn trong thành phố rồi mướnngười hầu cho bà. Lúc đó, Hạ Nhật cho rằng bà nội của mình là siêu nhân không gì không thể làm được, cũng chưa từng nghĩ rằng có một ngày bà sẽ rời đi.
Bà nội gọi nơi cô sắp phải đi là kinh thành, nghe nói vô cùng phồn hoa.
Hạ Nhật mười tuổi và Hạ Thiên tám tuổi cứ như thế mà theo bố ngồi xelửa đến kinh thành. Bố của Hạ Nhật trước kia là một quân nhân, ônglà một tài xế trong quân đội phụ trách lái xe cho thủ trưởng. Về sau,ông theo thủ trưởng của mình đến Bắc Kinh, và theo cho đến tận bây giờ.
Bố đưa bọn họ đến một căn nhà rất lớn, có cửa sắt rất cao, có đình viện to và rộng rãi. Trong đình viện trồng chuối tây, dưới dàn chuối tây cóđám Thất Lý Hương được cắt tỉa rất gọn gàng, có những đóa hoa xinh đẹpmà Hạ Nhật không gọi được tên. Cô và em trai tay nắm lấy tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-dai-sau-tinh-yeu/141431/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.