Trời còn chưa sáng Dịch Tư Nghiêm đã rời khỏi giường. Anh khoác trên mình bộ quân phục thường ngày sau đó theo người hầu xuống dưới nhà. Bình thường anh cứ thế đi thẳng nhưng chẳng biết có phải là vì chuyện tối qua hay không mà tâm trạng anh rất tốt. Anh tiến lại chỗ giường hôn lên trán Châu Liên một cái nhẹ rồi mới rời đi. 
Lúc ngồi trong ô tô thi thoảng phó quan lái xe còn thấy Dịch tư lệnh nhếch miệng lên cười, tâm trạng có vẻ như rất tốt. Lái xe cho tư lệnh bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên phó quan này thấy tâm trạng của anh tốt như thế. 
Đoạn đường xóc anh ta mải suy nghĩ mà không để ý lái xe hẳn hoi, kết quả là làm Dịch Tư Nghiêm bị chạm đầu vào ghế trước. Ngày thường vị phó quan này chắc chắn bị phạt nhưng hôm nay tâm trạng anh tốt nên được miễn xá. 
Vị phó quan kia vừa đến quân khu ngay lập tức đã thông báo lại với mấy người bạn anh ta hay nói chuyện. Thế là cả quân khu đều biết tâm trạng của Dịch tư lệnh hôm nay rất tốt. 
*** 
Trong phòng làm việc. 
“Trần Ngụy, cậu vào đây!” Dịch Tư Nghiêm cất giọng. 
Người bên ngoài nghe thấy tên mình vội vàng đẩy cửa vào, dáng đứng nghiêm túc, tay anh ta đưa lên gần đỉnh đầu rồi hô: “Trần Ngụy có mặt.” 
Dịch Tư Nghiêm chẳng thèm đưa mắt lên nhìn, anh đưa tay ra hiệu cho Trần Ngụy lại gần. 
Trần Ngụy cũng nhanh chóng cất bộ dạng nghiêm chỉnh đó đi, trở lại là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-sao-khoi-vong-tay-anh/2773178/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.