Mấy ngày sau đó Dịch Tư Nghiêm không hề trở về nhà, Châu Liên ở trong căn biệt thự rộng lớn này vô cùng chán. Nhiều lúc cô muốn ra ngoài dạo chơi nhưng lại bị người hầu ở cửa cản lại. Rõ ràng Châu Liên đã nhìn thấy ánh mắt khinh rẻ từ bọn họ. Lòng cô lúc ấy lại trào nên một chút chua xót, tủi thân và giận hờn. 
Sau cùng cô cũng nghe lời của dì Hà ở yên trong nhà, lúc nào chán quá có thể đi tưới cây, chăm sóc hoa. Gần một tháng đó cô không hề có bất cứ biểu hiện nào muốn ra ngoài nữa. Cả hai quản gia cũng không làm khó thêm. 
Nhưng bọn họ không ngờ rằng Châu Liên lại có thể ngày ngày trốn trong căn phòng thứ nhất của lầu hai, tâm sự với người đàn ông đang ngủ đó. 
“Tôi không biết ông là ai, nhưng có vẻ ông đang bị cầm tù ở đây nhỉ?” Châu Liên nói một mình như đang hỏi người đàn ông kia vậy. 
“Chúng ta rất giống nhau, đều bị giam cầm, mất đi sự tự do. Tôi ở đây cứ như đang chờ chết vậy. Nếu không phải có giao dịch với Dịch Tư Nghiêm, e rằng tôi thực sự sẽ bị trói buộc, sẽ không thể nào thoát khỏi nơi này…” 
“Có phải lúc ông còn tỉnh táo giống tôi cũng bị họ ép như vậy?” 
Đằng sau những câu nói mang đầy tâm sự đó là những tiếng thở dài. Châu Liên đưa tay lên chạm vào gương mặt nhợt nhạt kia mà động viên: “Tôi hi vọng ông có thể tỉnh lại. Dù sao thì chúng ta cũng cùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-sao-khoi-vong-tay-anh/2773177/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.