Cô quyết tâm rồi, nhất định phải mạnh mẽ, phải báo thù. Kẻ nào có lỗi với ba mẹ cô, cô sẽ bắt họ trả giá bằng được. Nhưng làm cách nào để bắt bọn họ trả giá? Đây thực sự là một câu hỏi khó có đáp án.
Nhưng rồi trong đầu Châu Liên lóe lên một ý nghĩ, cô cúi đầu xuống nhìn vào cái bụng hơi nhô của mình.
Đúng rồi, cô còn có một con át chủ bài… chính là nó!
Châu Liên vội vàng đi tới ngăn kéo lấy từ trong đó ra một cây kéo. Cô cầm chiếc kéo lên, nhắm mắt lại định đưa chiếc kéo kia đâm vào bụng mình…
Nhưng nó là cốt nhục của cô, làm sao cô có thể nhẫn tâm xuống tay đây?
Chiếc kéo bị ném sang một bên, Châu Liên tự tát mình hai cái để tỉnh táo hơn.
Con của cô chính là của cô, nó vô tội. Nó không hề làm gì cả, suýt chút nữa cô đã giết nó rồi.
“Mẹ xin lỗi, mẹ thực sự xin lỗi…” Từng lời nói nỉ non của cô vang lên.
***
Dịch Tư Nghiêm đi tới tìm Dịch Hoài Tự.
“Châu Liên sao rồi?” Dịch Hoài Tự hỏi.
Dịch Tư Nghiêm lạnh giọng: “Đau khổ…”
Dịch Hoài Tự nghe xong ánh mắt thoáng qua một chút đau đớn. Ông ta cũng tự trách mình rất nhiều.
Nhưng Dịch Tư Nghiêm chẳng có tâm trạng mà để ý tới. Anh tiến lại gần Dịch Hoài Tự nắm lấy cổ áo ông ta, giọng lạnh lùng đến đáng sợ.
“Cô ấy là người phụ nữ của cháu… là của cháu… Không phải là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-sao-khoi-vong-tay-anh/2773146/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.