Chương trước
Chương sau
Châu Liên trở về phòng rồi đóng chặt cửa lại. Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra bật lại file ghi âm mà vừa rồi cô ghi được ở chỗ Dịch Hoài Tự. Cái này có lẽ là bằng chứng không thể chối cãi.

Điều quan trọng là bây giờ phải ra ngoài và gửi file ghi âm đi bằng cách nào. Châu Liên đi tới ngồi lên trên giường suy nghĩ thật nghiêm túc. Sau cùng cô chỉ có thể lợi dụng Dịch Tư Nghiêm mà thôi.

Tối hôm sau Châu Liên lấy lí do mệt mỏi trong người nên đã không ra ngoài ăn tối chỉ ở trong phòng chờ người đưa cơm lên. Và người đưa cơm tới cho cô không ai khác ngoài dì Hà.

Lúc dì Hà đưa khay cơm đến Châu Liên đã níu dì ấy lại nhờ một vài việc nhỏ. Lúc đầu cô còn tưởng dì ấy sẽ khó lòng mà giúp đỡ nhưng không ngờ cô chỉ vừa mở lời nhờ giúp đỡ, chưa cần biết là chuyện gì dì Hà đã ngay lập tức đồng ý.

“Vậy… cháu cảm ơn dì trước!” Châu Liên nói với dì Hà.

“Ừ, nhất định ta sẽ nhanh chóng hoàn thành.”

Nói xong câu đó dì Hà còn dặn dò Châu Liên thêm vài câu chú ý sức khỏe rồi rời đi nhanh chóng. Lý do dì ấy rời đi như thế cũng là một phần quy định nghiêm ngặt của Dịch gia.

Ở Dịch gia người hầu sẽ không được phép vào phòng của các thành viên trong gia đình. Nếu có được vào thì cũng chỉ là vào quét dọn nhưng trước khi vào phải báo trước một tuần. Nên có thể nói căn phòng của Châu Liên ngoài Dịch Tư Nghiêm và một số thành viên khác ra ra thì không một ai có thể đặt chân tới.

Dạo gần đây Châu Liên cảm thấy Dịch Tư Nghiêm rất hay trở về nhà. Bình thường có khi một tháng anh chỉ về đôi ba lần nhưng kể từ khi cô mang thai mỗi tuần anh đều về ít nhất là bốn ngày. Tuần này thì gần như không xót buổi nào. Có điều thời gian anh rời đi là rất sớm.

Người ta thường nói bà bầu ngủ sẽ nhiều hơn người bình thường nhưng Châu Liên lại ngược lại. Cô ngủ rất ít, thường xuyên cảm thấy rất khó ngủ. Đặc biệt là chỉ cần Dịch Tư Nghiêm trở mình thôi cô đều sẽ thức giấc. Mà chuyện cô khó ngủ Dịch Tư Nghiêm hình như đã biết.

Hôm nay anh về muộn hơn so với thường ngày, cũng không ăn tối ở nhà, trên người lại có phảng phất của mùi rượu. Kể từ ngày cô biết chuyện của Dịch Hoài Tự, từ sau hôm đó trở đi hai người chưa từng nói với nhau nửa lời. Anh sáng sớm rời đi, tối lại về nằm bên cạnh cô. Hai người cứ thế im lặng chẳng ai nói lời nào.

Lúc này là nửa đêm, Châu Liên vì cái xoay người của anh mà tỉnh giấc. Còn Dịch Tư Nghiêm hình như cũng không ngủ được. Anh quay người về phía cô, tay bất giác vòng qua eo Châu Liên, mặt úp thẳng vào chiếc lưng nhỏ bé ấy.

Đôi mắt anh cụp xuống nhắm lại.

Anh hỏi cô: “Dạo này mất ngủ sao?”

Châu Liên nắm chặt lấy ga giường, nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Nhưng sự giả dối này lại bị anh bóc trần.

“Tôi biết cô chưa ngủ…”



Châu Liên cũng không muốn im lặng nữa, cô kéo tay của Dịch Tư Nghiêm ra khỏi eo mình rồi quay lại nhìn anh. Hai người nhìn nhau mấy giây sau đó Châu Liên mới lên tiếng.

“Dịch Tư Nghiêm, tôi hỏi anh một chuyện…”

“Chuyện gì?”

Châu Liên hít một hơi mạnh rồi thẳng thắn: “Nếu tôi và anh không còn chung đường, nếu tôi muốn Dịch Hoài Tự trả giá… thì anh… thì anh sẽ đứng yên chứ?”

Dịch Tư Nghiêm im lặng một hồi lâu khiến Châu Liên còn tưởng anh sẽ không thể đứng yên. Giữa người thân và một người không máu mủ, không ruột thịt như cô thì anh sẽ chọn ai?

“Chuyện báo thù để sau hãng nói, tốt nhất cô nên an phận mà sinh đứa trẻ trong bụng ra…”

Nhưng lời kia như chiếc dao nhỏ khoét sâu vào trái tim Châu Liên. Cô vẫn biết là anh không hề có cảm tình với cô, vẫn biết là anh chỉ vì đứa bé trong bụng, nhưng thực sự khi anh nói những lời thẳng thừng đó lòng cô không thể nào yên ổn.

Cô rất muốn khóc nhưng lại chẳng thể khóc nữa, cô sợ bản thân mình lại trở nên yếu đuối. Cách tốt nhất để báo thù chính là trở nên sắt đá, mạnh mẽ, không được tin vào thứ tình yêu mù quáng. Có điều tất cả những điều trên cô lại không làm được. Cô hận mình đã trao đi quá nhiều tình cảm, hận bản thân ngu ngốc, ích kỉ…

Châu Liên không còn gì để nói với Dịch Tư Nghiêm nữa, cô xoay người lại nhắm mắt giả vờ như mình đang ngủ.

Dịch Tư Nghiêm cũng im lặng đi ra bên ngoài, lúc mở cửa anh còn nói: “Ngày mai tôi sẽ xin nghỉ một buổi đưa cô tới bệnh viện khám thai nhân tiện tìm cho cô một bác sĩ tâm lý. Dạo này có quá nhiều chuyện xảy ra, tốt nhất cô đừng nên nghĩ nhiều thêm nữa, ngoan ngoãn ngủ đi…”

Tiếng bước chân mỗi lức một đi xa như thông báo cho Châu Liên rằng Dịch Tư Nghiêm đã đi rồi. Lúc này Châu Liên mới bật dậy, cô mở ngăn kéo lấy chiếc điện thoại kia ra rồi lại lục lọi tủ quần áo bỏ điện thoại vào trong đó.

“Dịch Tư Nghiêm, e rằng tôi không thể im lặng thêm nữa. Kiếp này chúng ta đã định không thể chung một đường.”

***

Sáng sớm hôm sau dì Hà theo thường lệ đem bữa sáng lên cho Châu Liên. Nhân lúc Dịch Tư Nghiêm không có ở đó dì ta dúi vào lòng bàn tay Châu Liên một tờ giấy. Châu Liên cũng nhanh chóng nắm chặt lấy rồi bưng khay đồ ăn vào bên trong đóng cửa lại.

Sau khi xác nhận không ai có thể vào bên trong Châu Liên mới đem tờ giấy ở trong lòng bàn tay ra xem. Kết quả trên đó có một dãy số, Châu Liên lẩm nhẩm cho thuộc lòng.



Lúc cô đang nhẩm thì bên ngoài Dịch Tư Nghiêm gõ cửa.

Cốc! Cốc! Cốc!

Châu Liên nhanh chóng phản ứng đem tờ giấy kia bỏ vào trong ngực rồi hít thở lấy lại tinh thần. Dịch Tư Nghiêm là người rất nhạy bén, nếu cô chỉ có một ít biểu cảm nào bất thường thôi anh tuyệt đối sẽ nghi ngờ.

Châu Liên xong xuôi mọi chuyện mới đi tới mở cửa. Lúc cô vừa mới mở cửa ra đã bắt gặp được ánh mắt dò xét trên người Dịch Tư Nghiêm.

“Cô làm gì ở trong đó mà lâu thế?”

Châu Liên lạnh mặt, cô khẽ giọng: “Cũng không có gì, vẫn còn chưa kịp ăn sáng, chờ tôi ăn xong rồi thay đồ đã.”

Dịch Tư Nghiêm thấy sắc mặt cô không tốt cũng không tiện nói nhiều thêm nữa. Anh ngồi trên bàn chờ Châu Liên ăn xong rồi lại chờ cô thay đồ. Mất khoảng ba mươi phút sau hai người mới yên vị trên chiếc xe hơi.

Lần này Dịch Tư Nghiêm không lái xe mà gọi phó quan của anh ta tới. Châu Liên đã từng gặp người này vài lần rồi. Hình như tên là Trần Ngụy thì phải.

Trần Ngụy thấy Châu Liên cũng vui vẻ mà chào.

Người này khá trắng trẻo, lại vui tươi khác hẳn với Dịch Tư Nghiêm. Có lẽ đây cũng là người tình tin đồn của anh ta.

Châu Liên ngồi bên cạnh Dịch Tư Nghiêm nhưng ánh mắt cứ nhìn ra phía bên ngoài ngắm cảnh. Khác với lần trước, lần này bầu không khí có vẻ như trầm hơn. Sắc mặt hai người cũng không mấy vui vẻ nên Trần Ngụy không thể tung hứng bốc phét được.

Xe đi được một đoạn đường thì gặp hai chiếc ô tô ở phía trước chắn lại. Trần Ngụy vội vàng dừng xe rồi mở cửa đi xuống giải quyết. Cậu chàng gõ cửa một chiếc xe hơi màu đen, vừa gõ vừa luôn miệng: “Này… này các người lái xe kiểu gì thế hả? Có… có lùi gọn vào… được không?”

Kính chắn màu đen được mở, bên trong đầu một người đàn ông thò ra, gương mặt dữ tợn. Bên cạnh còn có thêm hai cô gái ăn mặc mát mẻ lắm, chỉ cuốn mỗi một mảnh vải thôi. Trong xe vừa xảy ra chuyện gì chắc ai cũng cũng rõ rồi.

Người đàn ông kia quát lớn: “Thằng chó nào làm mất hứng của ông mày?”

Trần Nguy vừa đỏ mặt tía tai vừa đưa bàn tay lên bịt mắt mình, mấy ngón tay kia cũng thuận tiện mà tách ra he hé. Vừa giải quyết chuyện này anh vừa khấn triết lý của Đảng, khấn thêm cả các khẩu lệnh tĩnh tâm mỗi khi rèn luyện ở chiến khu.

“Mày là thằng nào? Sao ẻo lả như con gái thế?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.