Bình Nhạc trấn là một vùng khỉ ho cò gáy, chuyện trấn nhỏ này đã có một tầng kết giới thần bí bảo hộ vốn không phải là bí mật.
Nhưng vì sao một địa phương nho nhỏ như vậy trên thế gian lại có kết giớipháp lực cao cường bảo hộ không cho yêu ma tiến vào thì không ai biếtđược. Lúc đó, mọi người vừa nghe lời nói của Tuấn Thúc liền nghĩ đếnviệc Phượng Quân đại nhân thân là ngự sử trần gian nhất định sẽ biết một biết hai, giờ phút này muốn cởi bỏ bí mật ở trước mặt mọi người nên ainấy cũng đều nín thở lắng nghe.
Tang Chỉ tạm thời đem chuyệnkhông vui ở trong huyệt động giữa hai người bỏ sang một bên, hỏi: “Vậyngươi có phải biết bí mật này hay không?”
Tuấn Thúc híp đôi mắt lại thản nhiên nghiêm chỉnh liếc mắt nhìn Tang Chỉ một cái, mở miệng nói: “Không biết.”
Mọi người té cái rầm. Tuấn Thúc lại nói: “Nhưng mà có một vị đại thần nhất định biết.”
Phượng hoàng xấu xa nói vị đại thần này không phải ai khác mà chính là Thần Gà Hiền Dụ ở Bình Nhạc trấn, pháp thuật của Hiền Dụ vốn bình thường nhưngvới tư cách là người sống lâu lên lão làng, có thể thông hiểu tương laiquá khứ nên được mọi người trong thiên cung lẫn bên ngoài đều kínhtrọng. Ngay cả Vương Mẫu cùng Ngọc Đế gặp vị này cũng phải ba phần kínhnhường.
Nhưng Thần Gà đại nhân lại không thích xuất đầu lộ diện, nhân gian náo nhiệt gia đình sum vầy vui sướng lại không sống mà lạimột thân một mình đến ở nơi Bình Nhạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-than-muon-thang-chuc/2407184/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.