Chương trước
Chương sau
Lần này Tang Chỉ rất kiên quyết, ba ngày sau quả thực nói đi là đi.

Thật ra tiểu hồ ly bụng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo, khi nàng do dự tiến đến Thanh Ngô cư để giải trừ phong ấn, chỉ cần phượng hoàng xấu xa nóimột câu giữ lại thì nàng liền có cớ để ở lại Bình Nhạc trấn. Nhưng khiđến Thanh Ngô cư thì đừng nói Tuấn Thúc mà ngay cả bóng dáng tiểu ngườihầu Thất Thủy cũng đều không thấy.

Căn phòng từng thật là náo nhiệtgiờ đây chỉ còn lại có tám bức tường vây quanh, Bích Nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng nói, phong ấn này nàng ta cũng có thể giải được, phượng hoàng xấu xa cùng ca ca không có lương tâm đã vội vàng đi ra ngoài làm việc,trước khi đi còn dặn nàng giúp tiểu hồ ly giải trừ phong ấn. Nghe xonglời này, Tang Chỉ bình tĩnh nhếch môi một cái, xem ra người khác ngạigặp mình, ngay cả gặp mặt lần cuối mà Tuấn Thúc cũng không muốn gặp.Trong khi hoảng hốt, nàng có chút không hiểu, rốt cuộc mình với hắn đãlàm sai cái gì khiến cho sự việc trở nên như vậy, nàng tình nguyện trởlại điểm bắt đầu —— Bản thân vẫn bị hắn lừa gạt, khi làm nữ giúp việc hồ ly thì hận thấu xương phượng hoàng xấu xa, Tuấn Thúc vẫn là cấp trên âm hiểm giả dối…

Đứng một bên, Bích Nữ nhìn thấy Tang Chỉ suy nghĩ đếnxuất thần liền thở dài, sau đó mới châm chén trà mời tiểu hồ ly, nói:“Tiểu hồ ly, không có ai nói cho ngươi nghe à, khi đang ở trong ThanhNgô cư không nên có những suy nghĩ kỳ quái trong đầu? Tỷ tỷ ta có thểnghe thấy trong lòng ngươi đang nói cái gì đó.” Bích Nữ dùng ngón trỏchỉ chỉ vào trái tim của Tang Chỉ, không hề có tí gì ý ly biệt hay đauxót mà chỉ lên tiếng cười khanh khách.

Tang Chỉ mí mắt chớp chớp,quay đầu lại nói: “Dù sao đã đi đến bước này ta cũng chẳng còn mặt mũigì nữa, chỉ chờ giải trừ phong ấn xong ta lập tức đi ngay.” Dừng mộtchút, Tang Chỉ quay người đối diện với Bích Nữ tỷ tỷ rồi mới nói: “BíchNữ tỷ tỷ, ta sẽ nhớ ngươi. Hy vọng… Còn có thể có cơ hội gặp lại.”

Nghe vậy, Bích Nữ khoanh hai tay áo có thêu hình hoa lan, bí ẩn nói: “Tacũng sẽ không nhớ ngươi. Cái gì hy vọng hay không hy vọng, có ai tróichân ngươi lại đâu, nếu ngươi muốn gặp ta thì lúc nào lại chả được?”

Tang Chỉ im lặng, cắn môi dưới không nói lời nào. Bích Nữ thấy thế, đưa mắtnhìn xung quanh một vòng sau đó mới trầm giọng nói: “Nhưng mà, có mộtchuyện ta vẫn muốn hỏi ngươi tiểu hồ ly.”

Tang Chỉ ngẩng đầu “Gì mà thần bí vậy, có chuyện gì muốn hỏi riêng ta?”

Đôi mắt xanh của Bích Nữ chuyển động sau đó mới kéo tiểu hồ ly lại hỏi nhỏ, “Ngày ấy ngươi kể lại cảnh trong mơ cho chúng ta nhưng không có kể toàn bộ phải không?” Tang Chỉ giật mình, còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp giải thích thì Bích Nữ lại nói tiếp, “Người khác không nhìn thấy nhưng talại thấy được. Bên ngoài cơ thể ngươi vẫn có một cỗ ánh sáng màu xanh ảm đạm gắt gao bao xung quanh, phải chính là nhờ ánh sáng này cứu ngươiđúng không?”

Tiểu hồ ly cắn môi dưới, không biết trả lời như thế nào. Đúng vậy, lúc ở trong mộng đúng là cô gái áo xanh kia ra tay mới bảotrụ nàng không mở ra kết giới, mà trước khi rời đi cảnh trong mơ, cô gái áo xanh bị yêu quái phong ấn nắm lấy cổ họng nhưng vẫn thống khổ nhìnnàng, miệng chỉ nói ra một câu:

Đừng nói cho bất cứ ai.

Đừng nóicho bất cứ ai. Không biết vì sao, nhưng trong lòng Tang Chỉ chắc chắnrằng những lời này hàm ý là cô gái áo xanh không hy vọng có bất cứ kẻnào biết được cô ấy đi vào cảnh trong mơ của mình, lúc nàng kể lại cảnhtrong mơ cho mọi người đương nhiên sẽ không kể sự tồn tại của người này. Nhưng không ngờ là vẫn bị Bích Nữ tinh tế phát hiện được.

Tang Chỉ vùi đầu “Thực xin lỗi, Bích Nữ tỷ tỷ…”

Bích Nữ thấy thế, cũng không muốn làm Tang Chỉ khó xử liền nói sang chuyệnkhác: “Không muốn nói thì thôi, ta giúp ngươi thực hiện.” Nói chuyệnphiếm xong, phong ấn cũng đã được giải trừ, đêm đó tiểu hồ ly thu thậphành lý, cáo biệt Khế Nhạc sau đó mang theo A Ly yên lặng rời đi.

Tuy rằng thương thế của A Ly chưa lành nhưng dựa vào tác dụng kỳ diệu củaĐông hải thần châu, cộng với lúc trước Tuấn Thúc mỗi ngày đều giúp chữathương cũng đã khỏe hơn nhiều, hai người đi về hướng Long cốc, cứ đi đợc một chút lại ngừng để nghỉ nên cũng không mệt nhọc gì lắm. Chỉ sau bangày rời khỏi phạm vi Bình Nhạc trấn thì đến Hoa Rơi cốc.

Hoa Rơi cốc này là phạm vi của nhân giới nên để không quấy nhiễu người phàm, TangChỉ với A Ly hóa trang thành thiếu niên mặc quần áo giống người bìnhthường, như hai huynh muội cùng đi đường. Buổi trưa hôm nay, hai ngườiđang đứng dưới một gốc cây nghỉ chân bỗng nhiên cảm giác được có một làn yêu khí mỏng manh đang hướng đến bên này, hai người không khỏi nhìnnhau nhíu mi.

Tang Chỉ chớp mắt, “A Ly cũng cảm giác được sao?”

Ly Vẫn gật đầu, Tang Chỉ nhìn trời chu miệng “Chẳng lẽ là yêu quái quanhvùng? Cảm giác được chúng ta đi đến khu này, cho rằng chúng ta muốn xâmlấn lãnh thổ cho nên phái tiểu yêu đến thử?”

Ly Vẫn suy nghĩ, “Nhưngnơi này là địa phận của người phàm, thổ thần nơi đây sẽ không dung túngcho yêu quái đi ra quấy phá lung tung, xem ra lai giả bất thiện*.” (đếnkhông có ý tốt)

Tiểu hồ ly nghe vậy cũng có chút khẩn trương vuốtcằm, yêu khí này mặc dù không mạnh nhưng cũng không nên khinh địch, nhỡđâu là kẻ địch cố ý giấu đi hơi thở trên người hoặc chính là một độitiểu yêu không lớn đi tiên phong xem xét. Hơn nữa, hiện tại không cóphượng hoàng xấu xa ở bên cạnh giúp đỡ, A Ly lại bệnh, nếu chỉ với haiba phần công phu của một mình nàng…

Tang Chỉ bắt đầu suy nghĩ, nếu có thể tìm được Thổ thần của vùng này là tốt nhất, ít nhất cũng có thểhiểu được tình huống hiện tại, nhưng phải tìm ở đâu bây giờ? Nếu phượnghoàng xấu xa có ở đây thì tốt rồi, ít nhất cũng không cần sợ hãi nhưvậy. Tang Chỉ đan xen các ngón tay, lần đầu tiên bắt đầu lo lắng khôngbiết lúc trước do tính tình công chúa ham vui của nàng nên quyết địnhđơn thương độc mã mang A Ly rời khỏi Bình Nhạc trấn như vậy rốt cuộc làđúng hay sai, trong chặng đường dài này, nếu thực có cái gì xấu xảy rathì làm sao bây giờ? Nếu sớm biết vậy thì nên gửi thư cho cha, bảo lãohồ ly tới đón bọn họ mới đúng a! Sao lại vì giận dỗi phượng hoàng xấu xa mà bỏ đi? Phượng hoàng xấu xa cũng chẳng phải tốt lành gì, ngày xưa màgặp mấy chuyện như vầy thì hắn đã sớm nghĩ cách giúp mình chuẩn bị chotốt, lần này bọn họ rời Bình Nhạc trấn hắn cũng cố tình không đến tiễn——

Tang Chỉ một mặt suy nghĩ một mặt cảnh giác vịn thân cây đứng lên, vì đầu tạm dừng nửa giây cho động tác này nên mới nhận ra nãy giờ nàngcàng nghĩ thì trong đầu lại toàn xoay quanh bốn chữ “Phượng hoàng xấuxa”. Vừa tức vừa vội Tang Chỉ cắn răng, dậm chân muốn mắng chính mìnhhai câu, thì thấy A Ly híp lại ánh mắt nói:

“Yêu khí đến gần, càng ngày càng mạnh.”

Đúng thật!

Tang Chỉ tạm thời vứt bỏ tạp niệm, một thanh âm run rẩy lộp bộp vang lêntrong lòng, nếu thật sự là đại yêu quái lợi hại thì phải làm sao bâygiờ? Có cần báo ra danh tiếng của lão cha để dọa bọn họ chạy không?Không được… Bọn họ một người là Thất hoàng tử của Long tộc, một người là công chúa Thanh Khâu quốc, nếu dễ dàng bị bắt bởi một con rắn đầu đấtnhư vậy lại còn kêu lão cha tới cứu thì mai mốt trở về Thiên cung màkhông bị nhóm lão nhân râu bạc cười đến rụng răng mới là lạ.

Tiểu hồly càng suy nghĩ càng xa xôi, đang cắn môi không biết xử lí như thế nàobỗng nhiên thoáng nhìn dưới chân thấy có một túm lông trắng đang túm lấy cái tay nải nặng nặng của nàng xấp xấp ngửa ngửa kéo đi. Tang Chỉ chớpchớp mắt tưởng mình nhìn lầm nên định thần nhìn kĩ lại —— đúng là mộttên tiểu hồ ly cả người trắng như tuyết cùng với chiếc đuôi xù thật lớnđang cố gắng dùng hai chân vuốt nhỏ xíu kéo tay nải của nàng cùng A Lyphía sau lưng.

Tang Chỉ sờ sờ cằm, đôi mắt lóe sáng nhìn nhìn sangbên cạnh, thấy A Ly vẫn còn đang tập trung tinh thần chú ý vào yêu khínồng đậm phía trước. Tang Chỉ lắc lắc đầu, cũng không thèm để ý A Ly nữa mà hướng xuống đất quát lên một tiếng. Lập tức, cục lông trắng kiahoảng sợ liền quăng đồ lại lũn cũn bỏ chạy, Tang Chỉ là một cao thủ đisăn làm sao có thể để cho tiểu tử kia dễ dàng chạy thoát như vậy được,móng vuốt vung lên trên mặt đất chụp lấy cái thân kia dễ như trở bàntay.

Nói thì chậm nhưng việc xảy ra thì nhanh, bên này A Ly còn chưarõ tình huống ra sao thì đã thấy lớp sương mù yêu khí ở phía trước tanđi, lúc quay lại nhìn qua Tang Chỉ ở bên này thì thấy nàng đã một taytúm lấy một tiểu hồ ly tuyết trắng. Tang Chỉ cầm lấy gáy của tiểu hồ lylắc lắc trong không trung, chớp chớp mắt nhìn A Ly cười:

“Chúng ta bị lừa !”

Thì ra hồ ly trời sinh tính giả dối giảo hoạt, khi đi săn thường dương đông kích tây. Hễ một đám hồ ly ra khỏi hang để kiếm thức ăn thì thường làmột đám vây quanh hoặc đứng ở phía trước con mồi tỏ thị uy và hấp dẫntoàn bộ lực chú ý của con mồi, còn thủ lĩnh của nhóm này lẻn đến phíasau con mồi, một kích trúng đích, thừa dịp con mồi bị phân tâm liền nhảy đến cắn một phát vào tử huyệt ngay gáy của con mồi, lúc này toàn bộ hồly sẽ đồng loạt xông lên tập kích.

Thân là hồ tiên, tuy pháp thuậtcủa Tang Chỉ chỉ thường thường nhưng đối với việc đi săn này thì lại rõnhư lòng bàn tay, vừa rồi bỗng nhiên nhìn thoáng thấy túm lông ngắn đang lặng lẽ di chuyển tay nải của nàng thì hiểu ngay được sự việc này.“Tiểu tặc này chính là kẻ tội phạm đây, nó cố ý phóng yêu khí mê hoặcchúng ta, làm cho lực chú ý của chúng ta toàn bộ tập trung ở phía trước, lúc này nó mới lẻn đến phía sau trộm bao đồ của chúng ta!”

Túm lôngkia bị Tang Chỉ tóm lấy gáy không thể động đậy được, kêu to ra tiếng vẻđáng thương vô cùng, chớp chớp đôi mắt ngập nước nhìn về phía Ly Vẫn ýđồ cầu xin tha thứ. Tang Chỉ thấy thế, cười khanh khách ra tiếng, “A Ly, ngươi xem ánh mắt của nó thật giống ánh mắt của ngươi lúc ta nhặt đượcngươi phải không?”

A Ly nghe vậy, gãi gãi đầu không biết trả lời làmsao, cục lông kia hình như rất thích Ly Vẫn, lỗ tai hồ ly tuyết trắngrun lên, móng vuốt nhỏ quơ quào muốn nắm lấy Ly Vẫn, đôi mắt cũng trongsuốt nhìn hắn. Ly Vẫn nói: “Nó trộm tay nải làm cái gì? Đói bụng? Haytìm thức ăn?”

Nghe vậy, tiểu tử kia có vẻ như có thể hiểu được lờinói gật gật đầu. Tang Chỉ liếc mắt, “Xem ra là tiểu hồ ly đã thành tinh, bằng không cũng sẽ không sử dụng yêu khí.” Sờ sờ chiếc đuôi của tiểu hồ ly, Tang Chỉ nói rõ thân phận: “Ta là hồ tiên, công chúa Tang Chỉ củaThanh Khâu quốc, ngươi có nghe hiểu không?”

Túm lông chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

Tang Chỉ thấy thế nhìn A Ly cùng cười, trong nháy mắt nhìn thấy đồng loạitâm tình liền vui vẻ che lấp hết lo lắng trong lòng, thả tiểu tử kiaxuống mặt đất rồi chống má lại hỏi: “Ngươi tên là gì? Không phải là tiểu hồ ly chứ?”

Túm lông đứng thẳng lên lộ vẻ nghĩ nghĩ rồi lung tungquẹt hai ba cái trên mặt đất, Tang Chỉ với Ly Vẫn cúi đầu nhìn xuống thì thấy hai chữ “Lai Thước” méo mó. Tang Chỉ liền vỗ tay: “Vui thật, bộdạng nó đáng yêu như vậy, tên cũng đáng yêu như vậy.”

A Ly vẫn ngây ngốc ngơ ngác, sờ sờ cái mũi nói: “Nhưng hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Thả nó đi hay là —— “

“Thu——” Nói chưa xong, Lai Thước đã phát ra tiếng rồi nhiệt tình chạy về hướngbên hồ. Tang Chỉ nghĩ rằng Lai Thước sợ bị bắt nên mới nhanh chân chạyđi, nhưng chỉ trong chốc lát đã thấy tiểu tử kia hóa ra lại túm một baođồ lớn chạy đến bọn họ bên này. Thấy tình cảnh này, A Ly cũng hiểu được.

“Nó là muốn đem đồ trộm đến hiếu kính chúng ta? Báo đáp chi ân không giết hắn?”

Tang Chỉ vô cùng vui mừng, gật đầu ừ nói: “Hồ tộc chúng ta vẫn còn có thóiquen báo ân, nó tuy rằng tuổi còn nhỏ không thể thay đổi được thành hình người cũng không nói ra tiếng được, nhưng còn nhỏ mà đã làm được nhưvậy có thể thấy được tộc của ta dạy dỗ hậu bối thật tốt.”

A Ly thấytrong thời gian này Tang Chỉ vẫn buồn bực không vui nhưng hôm nay lại vì tiểu hồ ly mà cao hứng như vậy nên cũng đâm ra vui mừng theo, thảnnhiên cong môi chạy đi giúp lấy bao đồ rồi mở ra, nhưng khi nhìn thấycái gì đó bên trong thì lại ngay lập tức trợn tròn mắt.

Tang Chỉ thấy A Ly liên tục vò đầu bứt tai liền tò mò đưa mắt nhìn vào trong bao đồ,trong nháy mắt nàng cũng ngẩn ra —— Bên trong bao đồ đều là kẹo hồ lô,lục lạc, kiếm nhỏ bằng gỗ đồ chơi của trẻ con, hiển nhiên, mấy thứ nàyđều là trộm của người phàm.

A Ly nói: “Ăn vụng cũng không đủ, nhưng mấy cái này thì có lợi gì?”

Lai Thước nghe vậy liền dựng lỗ tai lên lắng nghe, tưởng rằng nhóm Tang Chỉ không rõ cách sử dụng kỳ diệu của bảo bối này thì liền chạy nhanh đếnđưa móng vuốt chạm nhẹ vào con lật đật, trong nháy mắt con lật đật bắtđầu lắc lư theo quy luật, trái phải trái phải nhưng là không hề có ngãxuống. Thấy thế, Lai Thước vui vẻ kêu to ra tiếng, con ngươi chăm chúngạc nhiên nhìn con lật đật, đầu cũng lắc lư theo.

Tang Chỉ xì cười ra tiếng, “Xem ra Lai Thước thực thích món đồ chơi này nha!”

Lai Thước nghe xong lời này, làm nũng lăn vài cái trên mặt đất rồi lại duỗi thân đưa đầu lưỡi hồng nhạt ra liếm liếm kẹo hồ lô. Tang Chỉ vỗ vỗ đầutiểu bạch hồ ly như thể đang khen thưởng, bên này A Ly lại nhíu mi thìthào: “Tại sao lại cảm thấy mấy thứ này nhìn thật quen mắt vậy nhỉ?”

“Nhìn quen mắt?” Tang Chỉ quay đầu nhìn Ly Vẫn, “Đương nhiên là nhìn quen mắt rồi, ngươi mới đây cũng chơi đùa chúng đó thôi?”

Ly Vẫn trầm mặc sau đó mới khom người hỏi Lai Thước, “Mấy thứ này ngươi trộm từ đâu?”

Lai Thước tính tình vui vẻ nên cũng chả quan tâm Ly Vẫn nói mấy thứ bảo bối này là “trộm”, lắc lắc cái đuôi, móng vuốt không một chút do dự chỉ vềhướng Tây. Tang Chỉ quay đầu nhìn hướng được chỉ rồi theo bản năng hítsâu một hơi, những ký ức không vui lại bắt đầu trỗi dậy trong đầu.

Ly Vẫn khoanh tay trước ngực lắc đầu, “Lai Thước nói bậy, phía kia là Bình Nhạc trấn, một tiểu hồ yêu như ngươi làm sao có thể vào được?” Ai chẳng biết Bình Nhạc trấn có kết giới, ngoại trừ hai tộc thần tiên và phàmnhân là có thể đi qua, ngoài ra không có ai khác có thể qua lại kết giới được.

Lai Thước nghe vậy, lại lần nữa đưa đưa móng vuốt, nhưngphương hướng vẫn không thay đổi, vẫn là Bình Nhạc trấn. Tang Chỉ và LyVẫn hai mặt nhìn nhau, ồ lên: “Thật sự ngươi trộm đồ từ Bình Nhạc trấn?Vậy ta hỏi ngươi, con lật đật này là tìm được ở đâu?”

Lai Thước không cần nghĩ ngợi, liền trực tiếp vẽ một cái nhà tranh thật to trên mặtđất, bên cạnh đúng là dòng suối nhỏ hùng vĩ của Bình Nhạc trấn, mà bảnghiệu của căn nhà tranh này rõ ràng viết chữ “Trương”. Tang Chỉ nhíu milại, căn nhà tranh này đúng là nơi ở của Trương bà bà, nếu Lai Thướckhông từng đi qua thì làm sao lại vẽ thật chính xác?

Thoáng chốc, hai người đều không nói gì. Lai Thước tâm tử trẻ con, đương nhiên không hềbiết hai người bị làm sao, vẫn ôm kẹo hồ lô tiếp tục liếm liếm. Thật lâu sau, Tang Chỉ môi run rẩy nhìn về phía Ly Vẫn nói: “Ngươi nói xem… Cóphải kết giới Bình Nhạc trấn bị công phá hay không? Phượng hoàng xấu xahắn…”

Tang Chỉ nói chưa tròn câu, chỉ thấy Ly Vẫn ôm ngực ánh mắtthâm thúy chăm chú nhìn lại mình, ánh mắt này tuyệt đối không phải làcủa A Ly của mình, đôi mắt của của A Ly sẽ không sắc bén bức người nhưvậy. Môi bắt đầu run rẩy, Tang Chỉ né tránh theo bản năng, “Nếu không…Chúng ta trở về xem đi?”

“… …” Ly Vẫn không trả lời, vẫn nhìn chăm chú vàoTang Chỉ như trước.

Tang Chỉ ôm lấy Lai Thước, vẫn tránh không dám nhìn ánh mắt Ly Vẫn, “Ngươixem, pháp lực của ta thấp như vậy, nếu tùy tiện mang ngươi trở về Longcốc không biết có thể gặp nguy hiểm hay không, tốt nhất là nên trở về —— “

“Tang Chỉ.” Nói chưa xong, Ly Vẫn đã chặn ngang câu nói, ngữ khí trấn định:

“Nàng đã biết trước là ta khôi phục trí nhớ rồi, có phải không?”

Thân thể Tang Chỉ cứng ngắc, nhắm đôi mắt lại. Đây tuyệt đối không phải làthời cơ tốt nhất để thẳng thắn nói ra tâm tình, nhưng dù gì… Thời khắcnày vẫn cứ đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.