Tuy Trương Thúy Phương bảo sẽ có tuyết, nhưng trên thực tế, nhiệt độ thấp nhất hằng năm ở Dung Thành chỉ là khoảng 0 độ mà thôi. Thi thoảng có ít hoa tuyết, nhưng chưa chạm đất là đã tan rồi.
Nhưng dù vậy, mùa Đông ở Dung Thành vẫn lạnh thấu xương.
Trên kệ giày để bán của Nhiếp Chấn Hoành, anh đã thức thời nhập thêm loại giày vải lót lông. Đế dày, thoáng khí, giữ ấm tốt, thế là đã đủ thỏa mãn nhu cầu của dân cư bình thường. Bởi vậy số giày mùa Đông của cửa hàng đều bán khá chạy, cứ một hai tuần Nhiếp Chấn Hoành lại phải đi nhập hàng chỗ chú Ba Cao Hải.
Nhưng dịch vụ sửa giày thì lại thưa khách đi. Thi thoảng mới có người tới sửa giày tuột chỉ bung mối, nhưng phần nhiều là đánh giày, vậy nên công việc của Nhiếp Chấn Hoành nhẹ nhàng đi nhiều.
Nhiếp Chấn Hoành cũng thích thế, tiện cho anh tập trung vào việc khác quan trọng hơn——
Chuẩn bị quà sinh nhật cho bé con của anh.
Nhiếp Chấn Hoành định làm một đôi giày mùa Đông cho Lâm Tri.
Anh rể nói chí phải, quà cáp quý là ở tấm lòng. Còn thứ duy nhất thể hiện được tấm lòng trong phạm vi năng lực của anh… e là chỉ có mỗi giày.
Mấy năm nay anh sửa giày nhiều, phát hiện loại giày ấm nhất đi thích nhất vào mùa Đông vẫn phải là loại ủng đi tuyết mà đám thanh niên thích. Dù có lẽ không có cơ hội được đi trên nền tuyết ở Dung Thành, nhưng bình thường ấm chân là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-sua-giay/2883963/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.