Tháng ngày cứ nhàn tản trôi đi như thế, chẳng mấy mà đã tới ngày cuối năm.
Trên con phố ở khu tập thể cũ, về cơ bản một tuần trước Tết các hàng quán đã lần lượt đóng cửa về quê. Còn những chủ tiệm có quê ngay gần đây như nhà Lão Chu, chị Tôn, gia đình họ Phan, và cả Nhiếp Chấn Hoành, thì vẫn mở tiệm tới tận trước Giao Thừa.
Nhưng dù vậy, nhiều cửa hàng cũng chỉ mở nửa bữa đóng cửa hôm. Những lúc chủ quán phải đi sắm Tết hoặc ra ngoài đánh bài dạo phố, là họ kéo cửa cuốn xuống, từ chối tiếp khách, cực kỳ phù hợp với tính nết thoải mái tùy ý của người dân ở Dung Thành.
Nhiếp Chấn Hoành đóng cửa hàng vào hôm Giao Thừa.
Tối hôm trước anh đưa Lâm Tri đi sắm tết ở siêu thị lớn cách đó mấy cây số, quà Tết họ mua chất đầy cả một xe đẩy hàng. Nào là đồ ăn vặt của hai đứa cháu trai, mỹ phẩm dưỡng da cho chị gái, và cả thực phẩm chức năng anh mua cho cha mẹ nữa. Đương nhiên, những món mà em bé Tri Tri nhà họ thích ăn, Nhiếp Chấn Hoành cũng mua khá nhiều.
Thật ra Lâm Tri chẳng hề đề đạt ý muốn của mình tẹo nào. Nhưng một khi Nhiếp Chấn Hoành đã phát hiện ánh mắt em người yêu dừng lại ở món hàng nào quá 5 giây, thì anh lập tức lấy nó bỏ vào xe hàng ngay.
Cuối cùng Lâm Tri lại phải ngăn không cho anh lấy nữa.
“Đang giảm giá, mua lãi đấy.” Nhiếp Chấn Hoành phẩy tay, “Không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-sua-giay/2883962/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.