Lang Huy đề phòng nhìn chăm chú vào bầy sói trước mắt, một con sói cái trẻ khoác trên mình bộ lông màu bạc tiến đến đầu đàn, cô nàng lạnh lùng nhìn Lang Huy bằng một đôi mắt xanh.
"Chị cả." Lang Huy cung kính nói.
Con sói cái nhìn hắn chằm chằm: "Dạo trước bầy sói ở vùng hoang dã Tây Nam đã đụng độ với tộc của chúng ta, chỉ có thể cho vài con sói đi tìm em. Lang Huy, đã lâu như vậy, chị biết trong lòng em còn oán giận, nhưng mà cũng đã đến lúc trở về rồi."
Lang Huy lạnh lùng nói: “Em đã là kẻ thua cuộc, em không còn tư cách trở lại bầy sói nữa." Hơn nữa hắn cũng không muốn quay về.
Hắn muốn dẫn chú thỏ nhỏ yêu dấu của mình đi ngắm biển, để Bạch Nhiễm có thể nhìn thấy ngọc trai thật. Hắn là một con sói đơn độc, lời hứa của hắn còn thật hơn cả ngọc trai.
Con sói cái im lặng.
"Vua sói đã chết." Cô sói bỗng nhiên mở miệng, "Số lượng sói ở Tây Nam quá nhiều, chúng ta ít không chống lại được số đông. Cha đã liều mạng xông vào giết chết thủ lĩnh đối thủ, điều này khiến cho sói Tây Nam phải rút lui khỏi địa bàn của chúng ta. Nhưng trong lúc chiến đấu ông cũng bị thương nặng, lúc mùa đông đến đã tạm ngủ đi... Và sau đó không bao giờ tỉnh dậy nữa."
Lang Huy đột nhiên ngẩng đầu lên, "Ông ấy chết rồi?"
"Tộc sói không thể không có sói đầu đàn." Thanh âm của chị cả điềm tĩnh mạnh mẽ, còn giống một thủ lĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-soi-va-ngoc-trai/1204630/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.