Cả tuần nay chỉ tập trung vào ôn lại, hắn có nhiều thời gian bổ sung kiến thức từ đầu cho Nguyễn Bảo Uyên, thời gian từ giờ cho tới lúc thi học kì I không nhiều, hắn phải cấp tốc giảng cho kịp.
Tiếng trống trường vang lên từng đợt, báo hiệu giờ ra chơi đã tới. Cậu cố gặm hết sách giáo khoa toán lớp 10, chợt Đào Trang Anh không biết từ đâu xuất hiện, nghiêng đầu nhìn cậu.
- "Uyên, biết gì không?"
Cách nói chuyện của cậu đã cải thiện lên rất nhiều, thấp giọng hỏi lại:
- "Biết gì?"
- "Đặng Mỹ Anh trong ban kỉ luật trường nhắm Phúc Minh nhà ta rồi, thấy cô gái đứng ngoài cửa kia không?"
Nguyễn Bảo Uyên theo hướng tay cô thấy một cô gái thấp thoáng sau khung cửa kính, gật gật đầu. Đào Trang Anh mỉm cười, nói liến thoắng:
- "Nếu không phải tui với bả cùng phòng thi mới thân nhau không thì ai biết Cao Phúc Minh còn bao nhiêu người thích nữa?"
Chu Đường Lâm cũng ngoái đầu xem người kia, một lúc sau mới quay người cười cười:
- "Đặng Mỹ Anh tính tình không tốt, dễ cáu bẳn, không ngờ em trai tôi cua đổ được nhỏ đó, tự hào chưa?"
- "Chả hiểu sao mọi người đổ nó rầm rầm." Chu Đường Lâm bĩu môi.
- "Cậu ta đẹp trai mà?"
- "Ai?"
Đào Trang Anh kiên nhẫn đáp lại: "Cao Phúc Minh đẹp trai mà, nếu phải đánh giá, tui sẽ cho cậu ta 5 sao!"
- "Còn tôi cho âm sao."
Đào Trang Anh trầm ngâm một hồi, hỏi cô:
- "Trông được không?"
- "Không xinh bằng Trang Anh nhà ta nha."
Đào Trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-sen/204897/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.