- "Chưa nghe thấy bao giờ."
- "Tất nhiên là chưa từng nghe thấy, hoa này chỉ mình nhà tôi có, cậu có dùng "thiên lý nhãn" cũng không thấy nó bán ở bất cứ đâu đâu."
Huỳnh Nam Phong tự hào đáp, bắt đầu tưới cho cây Thổ Sen.
- "Cậu lấy nó đâu ra?"
- "Mẹ tôi đưa cho."
- "Cậu không hỏi nó từ đâu ra sao?"
- "Không biết. Mẹ tôi không muốn nói." Huỳnh Nam Phong vươn tay, xoa xoa phiến lá: "Nó đã có từ rất lâu trước đây, mẹ tôi bảo nó là loài cây hiếm, không còn tồn tại trên đời nữa, đây là cây duy nhất. Một bông hoa sen, mọc trên đất."
Hắn cặm cụi tưới nốt cho mấy khóm hoa còn lại, nhẹ giọng bảo cậu vào nhà trước còn mình sau khi rửa tay xong sẽ vào ngay.
Huỳnh Nam Phong ngồi trước bàn máy tính, "Tinh" một tiếng, khuôn mặt đứa bé xuất hiện trên mang hình.
- "Hì hì."
- "Em đến muộn 5 phút."
- "Anhhh."
Hoàng Văn Thái ngọt ngào nói qua loa, õng ẹo đáp:
- "Em phải đi nộp bài tập cho lớp ở nhà cô giáo, đạp xe mất tận 20 phút, đường đông chật hẹp, anh phải thông cảm cho em."
- "Giở bài tập ra."
- "Em..."
Huỳnh Nam Phong nhướng mày, không cần nhìn mặt nó cũng có thể thấy, Hoàng Văn Thái sắp bơi trong đống mồ hôi nó tuôn ra rồi."
- "Em chưa làm?"
Nó lắp bắp, đảo mắt chung quanh.
- "Bài tập ở trường nhiều lắm ! Nhiều gấp 20 lần hồi em học cấp 1! Với cả có nhiều câu em chưa hiểu, anh đừng méc mẹ nha."
- "Em bật cam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-sen/204896/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.