Ôn Liễu Niên khom lưng nhặt hai con Hồng giáp lang lên.
Muốn ăn trùng... Hồng giáp lang bất mãn vặn vẹo.
Một con tiểu Hồng giáp lang khác thì là ngốc ngốc vẫy xúc tu, vẫn không nhúc nhích ngẩn người.
Ôn Liễu Niên lấy hộp gỗ ra.
Hồng giáp lang dùng sức tránh thoát khỏi tay hắn, vèo vèo bò đến trên người một khối thi thể.
Ôn Liễu Niên giật giật khóe miệng, trở về nhất định phải tắm rửa cho nó hai mươi lần.
Diệp Cẩn trước mắt sáng lên, thò tay muốn bắt con tiểu Hồng giáp lang khác.
Ôn Liễu Niên nhanh chóng lùi lại một bước, là là là của ta !
Diệp Cẩn nói: "Cho ta."
Ôn Liễu Niên lắc đầu: "Không cho."
Diệp Cẩn không phản ứng kịp: "A?"
Ôn Liễu Niên keo kiệt nói: "Vân Nam còn rất nhiều." Kêu Hoàng Thượng đi tìm là được, thật sự đặc biệt nhiều, đầy đất đều có.
"Ai muốn cướp của ngươi." Diệp Cẩn dở khóc dở cười, ra hiệu hắn nhìn thi thể.
Hồng giáp lang nằm sấp trên cổ tay một người trong đó, một bộ dáng vùi đầu khổ bức ăn.
Ôn Liễu Niên tức thì phản ứng kịp.
Một con tiểu Hồng giáp lang khác cũng chậm rì bò vài bước, cũng chen ở bên cạnh Hồng giáp lang, cúi đầu, ăn.
"Đây là?" Ôn Liễu Niên chần chờ.
"Dược vật giả chết hẳn là không thể gạt được ta, bất quá cổ trùng thì không nhất định." Diệp Cẩn như là có chút suy nghĩ, "Bình thường quan phủ sẽ xử lý thi thể này như thế nào?"
"Bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149382/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.