"Lúc trước tuy nói gặp mặt được vài lần, nhưng vẫn chưa hỏi qua tôn tính đại danh." Ôn Liễu Niên tự mình rót trà cho hắn, thái độ rất là cung kính.
Thế nhưng hắn càng cung kính, trong lòng Vô Ảnh càng là chiêng trống vang trời, roi pháo trỗi lên -- Tiên sinh cứu ta !
"Tại hạ Ôn Liễu Niên." Ôn đại nhân khiêm tốn hữu lễ.
Vô Ảnh cắn một ngụm lớn điểm tâm, tỏ vẻ miệng mình bề bộn nhiều việc, không thể nói chuyện.
Ôn Liễu Niên nói: "Đây là liễu diệp tô."
"Ừm ừm." Vô Ảnh phồng miệng gật đầu.
"Nhân hấp bên trong làm ăn rất ngon, nếu bỏ thêm bơ, đậu đỏ sẽ béo hơn, nếu là bảo tồn đúng cách, để mười ngày nửa tháng cũng sẽ không hư." Ôn Liễu Niên nói thao thao bất tuyệt, "Cảng cá chỗ Đông Hải có một quán điểm tâm Gia Từng kí, làm liễu diệp tô ngon nhất toàn quốc, nếu là thích ăn, lúc lên thuyền có thể mua một ít mang theo."
"Được được được." Vô Ảnh tiếp tục gật đầu.
Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm nhìn hắn.
Vô Ảnh vẻ mặt cứng nhắc, sau đó gian nan đem thứ trong miệng nuốt xuống: "Chúng ta không có lên thuyền."
Ôn Liễu Niên nói: "A."
Vô Ảnh nghĩ muốn đem hướng câu chuyện lái qua dĩa điểm tâm -- Hắn lúc trước vốn dĩ là tính toán ngậm miệng giả chết, thế nhưng hiện tại xem ra, tựa hồ mặc dù là ngậm miệng cũng không thể ổn thỏa, vẫn là lấy cớ sớm rời đi thì tốt hơn !
"Thật sự muốn đi sao?" Ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149384/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.