Đối với Ôn đại nhân mà nói, trên đời này có hai chuyện quan trọng nhất, thứ nhất là đọc sách, thứ hai là ăn cơm -- Đương nhiên sau khi quen biết Triệu Việt, thì lại xuất hiện thêm một chuyện quan trọng thứ ba. Gần đây vẫn luôn bận rộn các hạng việc vặt vãnh, mỗi ngày cũng không có nhiều thời gian tĩnh tâm đọc sách, đêm qua lại xảy ra chuyện mất mặt kia, nghĩ đến chuyện thứ ba cũng phải gác qua một bên, chỉ còn lại có ăn cơm là chờ đợi duy nhất, lại còn bị ép nuốt cháo thuốc. Nhớ tới chân giò nóng hổi trong cung, Ôn Liễu Niên yên lặng nuốt nước miếng, sau đó liền tiếp tục ngồi ở trong kiệu, nhìn bên ngoài ngẩn người.
"Đại nhân." Tứ Hỉ công công ở bên ngoài nói, "Đến rồi."
Ôn Liễu Niên cứng ngắc dịch chuyển đứng lên, cất bước thong thả ra khỏi kiệu.
Tứ Hỉ công công vô cùng giật mình, đại nhân bị gì vậy.
"Ngồi lâu, chân hơi tê." Ôn Liễu Niên đúng lúc giải thích.
Tứ Hỉ công công vội vàng đỡ hắn: "Lần tới đổi kiệu khác lớn một chút."
Ôn Liễu Niên thầm nghĩ, bên trong kiệu có thể có đặt một cái giường là tốt nhất, còn có thể thuận tiện ngủ một giấc.
"Ái khanh đây là?" Sở Uyên đang ở trong Ngự Thư phòng nghị sự với Hướng Liệt, nhìn thấy Ôn Liễu Niên chậm rãi cất bước đi vào, đáy mắt cũng có chút kinh nghi -- Lúc trước Hướng Liệt chỉ nói là bị cảm nắng, cũng không có nói đi không được a.
"Bẩm Hoàng Thượng, là kiệu quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149352/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.