Lúc trước khi ở Ân Nhai Miêu Cương luyện công, Triệu Việt thường xuyên sẽ cảm thấy ngực khó chịu, nhất là khi nội lực càng lên cao thì càng rõ ràng, cũng từng thử muốn vận công giải khai đại huyệt, nhưng mỗi lần đều là phí công vô ích, thậm chí còn suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, may mắn lúc ấy sư phụ ở bên cạnh, mới không xảy ra sai lầm gì quá lớn.
"Luyện công đầu tiên phải nói đến thiên phú, thứ hai là phải nói đến chăm chỉ, thiếu một thứ cũng không được." Lục Minh Phương thở dài, "Nếu là cưỡng cầu quá mức, chỉ sợ sẽ bị tâm ma khống chế."
Tuy lời được nói đến uyển chuyển, nhưng Triệu Việt cũng có thể nghe được rõ ràng. Từ đó về sau luyện công bị trì trệ, cũng chỉ cho là mình thiên tư ngu dốt, vẫn không nghĩ gì quá nhiều, chỉ có khổ luyện gấp bội, chỉ mong cần cù bù thông minh. Mà khi gặp được Chu Đỉnh Thiên, sau khi có được nội công tâm pháp Khổng Tước môn, bất quá chỉ hơn một tháng ngắn ngủi, công lực so với lúc trước tinh tiến không ít, nhưng cảm giác đau đớn khó chịu ở ngực cũng dần dần tăng lên, chỉ có thả thể chậm tiến trình luyện công, nghĩ đợi sau khi Chu Đỉnh Thiên từ Thất Tuyệt quốc trở về, lại khiêm tốn thỉnh giáo nguyên nhân, lại không nghĩ rằng bị một chưởng của Tần Thiếu Vũ đánh trúng ngực, sau khi phun ra máu tụ, toàn thân thế nhưng thư thái không ít, trong lòng cũng mơ hồ thoáng hiện qua một loại khả năng.
"Rốt cuộc là sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149354/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.