Bác sĩ tới kiểm tra cũng khá bất ngờ với ý chí của anh.
Họ nhắc nhở cô cho anh ăn uống đầy đủ, tập thể dục nhẹ nhàng thường xuyên và làm theo những chỉ dẫn của bác sĩ, sức khoẻ sẽ ngày một cải thiện.
Ông Tống nghe tin cũng bán tín bán nghi chạy đến bệnh viện. Cho đến khi tận mắt thấy thằng con trai bằng xương bằng thịt của mình thì mới chịu bỏ cái bộ mặt căng thẳng thường thấy đó xuống.
- Bố!
Ông mỉm cười gật đầu rồi hỏi anh còn thấy đau chỗ nào không. Sau khi xác nhận xong liền quay qua cảm ơn Nhu Ái đã ngày ngày chăm sóc anh.
- Bố, nhưng mà... cô ấy là ai?
Từng câu từng chữ anh vừa thốt ra như cứa vào tâm can cô, đau không thể tả được.
Từ lúc tỉnh dậy cô đã thấy ánh mắt anh nhìn cô có phần kì lạ, không ngờ phán đoán của cô vậy mà lại đúng.
Nhìn thấy khuôn mặt hoảng hốt của ông Tống cô cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh giải thích.
- Anh ấy có lẽ là mất trí nhớ tạm thời, nhưng anh ấy... chỉ quên cháu thôi ạ, bác đừng lo.
Một người trải qua bao nhiêu sóng gió trên thương trường làm sao không thể nhận ra sự cô độc, tủi thân trong giọng nói của cô. Nhưng ông cũng chỉ biết an ủi vài lời.
- A Nam, đây là thanh mai trúc mã của con, con quên rồi sao?
Tống Hoài Nam vẫn giữ bộ mặt ngờ nghệch đó, xem ra là đã quên cô triệt để rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-con-em-roi-vao-tay-soi-roi/2840097/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.