*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Lưu Vũ tiến vào phòng, Trương Hân Nghiêu và Ngô Hải đã uống được hai ly rượu. Trương Hân Nghiêu đặt tay lên vai Ngô Hải, cười đến mức hai mắt đều híp lại, không biết vừa rồi đã nói chuyện thú vị gì. Hắn hiển nhiên có chút say, lôi kéo Ngô Hải lắc lư trái phải.
Ngô Hải thoạt nhìn vẫn còn tỉnh táo, lúc Lưu Vũ vào phòng cũng vừa lúc đang uống nửa ngụm rượu. Thấy cậu bưng dĩa cơm, anh vội vàng buông ly rượu xuống, đứng thẳng dậy. Ai ngờ ngụm rượu còn lại sộc hẳn lên khiến anh phải nghiêng đầu sặc hai tiếng, ho đến mức cả mặt đều đỏ ửng, chỉ có thể một tay ôm miệng, một tay đỡ lấy dĩa cơm mà nói cảm ơn chị dâu. Miễn cưỡng cười trừ, anh nhịn ho khan nói: “Đã làm phiền chị dâu rồi.”
Lưu Vũ nở nụ cười, tỏ vẻ không có gì quan trọng, đi về phía Trương Hân Nghiêu rồi ngồi xuống. Cậu cúi nhìn dây đeo bên hông, phát hiện chẳng biết từ bao giờ đã bị thắt thành một nút chết.
Trương Hân Nghiêu nâng má nhìn tiểu thê tử giống như một bé mèo con đang nghịch ngợm cuộn len, nhịn không được muốn tiến lên giúp cậu.
Lưu Vũ lúc này vẫn còn giận hắn không biết kiềm chế, xém chút đã thành trò cười trước mặt Ngô Hải nên cố ý nghiêng người, bàn tay Trương Hân Nghiêu giơ ra chỉ bắt được một khoảng không.
“Em tự mình làm.” Lưu Vũ thấp giọng nói, cúi đầu chuyên chú gỡ nút thắt kia, cũng không nhấc mắt nhìn Trương Hân Nghiêu.
Trương Hân Nghiêu ngược lại không tức giận, bất đắc dĩ thu tay lại, mỉm cười giải thích với Ngô Hải: “Hôm nay lỡ chọc giận em ấy nên giờ ầm ĩ với ta.”
Ngô Hải mỉm cười, mơ hồ đoán được chuyện gì vừa xảy ra. Anh cảm thấy có chút ngượng ngùng, vội vàng cúi đầu làm bộ dáng muốn ăn mì.
Mì sợi nhỏ có màu vàng nhạt, chan ít canh dầu đỏ, phía trên điểm xuyến chút đậu phộng rang và hành lá. Phần canh dầu đỏ hình như là dầu nóng được rưới qua hương liệu, mùi thơm xộc thẳng vào khứu giác của Ngô Hải. Ngoại trừ việc phải dùng bắp cải thay thế một số loại rau không có ở xứ này, bát mì nhỏ này thật sự giống như đúc.
Đông bắc trời lạnh tuyết dày, không biết Lưu Vũ tìm được mấy thứ này ở đâu.
Ngô Hải từ khi được điều tới nơi này cũng không ăn mì nhỏ nữa, lúc này bị mùi đồ ăn hấp dẫn, cái bụng no lưng chừng của anh bắt đầu kêu gào.
Lưu Vũ đối đãi chu đáo như vậy, ngược lại khiến anh có chút hối hận vì sao lại đến sớm hơn nửa tiếng đồng hồ.
Hôm nay công việc không nhiều lắm, xử lý hết cũng chưa tới sáu giờ.
Trương Hân Nghiêu mượn lí do chuẩn bị nên đã sớm chuồn về, một mình Ngô Hải chịu nhàm chán không nổi bèn giúp nhân viên điện báo gửi nốt những bức điện tín còn lại. Tốc độ phát điện của anh vốn đứng đầu trường, ba năm liền đầu ở vị trí thứ nhất, so với nhiều sinh viên chuyên ngành có khi còn thành thạo hơn.
Sau khi gửi bức điện tín cuối cùng, anh hài lòng xoay xoay cổ tay. Ngoài cửa sổ tối đen một mảnh, nương theo ánh đèn đường có thể nhìn thấy từng đợt tuyết dày, trắng xóa như lông ngỗng từ từ rơi xuống đất. Ngô Hải liếc nhìn cái đồng hồ treo tường, hiện tại mới hơn bảy giờ một chút.
Người nhân viên điện báo biết tối nay anh sẽ đến nhà Trương tư lệnh để ăn tối, khuyên anh nên khởi hành sớm. Tuyết ở Cáp Nhĩ Tân ban đêm rơi rất nặng, nếu nửa tiếng nữa mới xuất phát, chỉ sợ ngựa cũng không đi qua được.
Ngô Hải nghĩ gã chỉ đang hù dọa thôi, ai ngờ tới lúc anh mở cửa ra mới được khai sáng. Quả nhiên tuyết đã tích tụ một tầng dày, vượt qua ngưỡng cửa tận 5-6cm. Biết mình thiếu hụt kiến thức, anh vội vàng để cho người nhân viên đó đi chuẩn bị ngựa.
Ngô Hải chưa bao giờ trải qua mùa đông miền Bắc, đây cũng là lần đầu tiên anh thấy tuyết lớn như vậy. Ngô Hải bước ra ngoài, chân đạp trên nền tuyết trắng tạo thành những tiếng ọp ẹp. Anh bỗng dưng thấy vui vẻ, bước dọc theo ánh đèn đường, chăm chú đứng đợi ngựa.
Người nhân viên nhìn chằm chặp vào đầu anh, dường như đang cố gắng nhịn cười. Ngô Hải không hiểu gì, nghiêng đầu nhìn về phía gã, sau đó xoay người lên ngựa. Đúng lúc này, một đám tuyết rơi ngay vào cổ anh, lạnh đế mức run rẩy cả người. Ngô Hải khi này mới bừng tỉnh đại ngộ, nhanh tay quét mũ mình. Tuyết rơi trên lưng ngựa, dày như một tấm chăn bông.
Lúc anh đến đại môn Trương phủ, đồng hồ vừa vặn điểm bảy giờ hai khắc. Đường tuyết quả thật không dễ đi, may mà nhà Trương Hân Nghiêu cách doanh bộ không xa. Phỏng chừng ngựa cũng chịu không nổi từng cơn gió lạnh, nhiều lần muốn quay ngược trở về, hại anh vừa đi vừa an ủi nó, rốt cục cũng tới nơi.
Anh nắm chặt dây cương, đoán chừng mình còn có thể ở ngoài cửa chờ một chút, thế nhưng với ngựa thì không. Nó thấy anh không có ý định bước xuống, tức giận giậm chân rít lên. Anh tức giận vỗ vỗ đầu ngựa, không còn cách nào khác đành phải đi xuống.
Trần Thăng bị tiếng ngựa hí gọi ra, thấy Ngô Hải đến liền lật đật chào hỏi. Trần Thăng giúp anh che ô, dẫn anh đến sảnh chính. Lúc đi ngang phòng Trương Hân Nghiêu, anh nghe thấy một tiếng kêu kinh hãi nho nhỏ, không giống giọng Trương Hân Nghiêu lắm.
Quả nhiên một lúc sau mới nghe tiếng hắn đáp lại. Anh tựa hồ biết hai người kia đang làm gì trong phòng, đỏ mặt bước vội theo Trần Thăng đi vào sảnh chính.
Ba bếp lò được đặt trong phòng, liên tục tỏa nhiệt khiến không khí xung quanh ấm hẳn lên. Nhận thấy đồng phục quân đội khi này không phù hợp lắm, Ngô Hải bèn cởi nó ra và vắt lên cánh tay của mình, bên trong là một chiếc sơ mi trắng chỉnh chu. Người hầu dâng trà cho anh, mới uống được hai ngụm thì Trương Hân Nghiêu xuất hiện.
Hắn lúc này đã đổi sang một thân trường bào, vừa bước vào liền tiến đến xin lỗi Ngô Hải. Anh vội vàng nói không sao, nhấc bình trà lên muốn rót thêm một ly. Ly trà thứ hai vừa rót được một nửa thì hết, bình trà nhanh chóng cạn đáy. Ngô Hải chỉ có thể buông ấm trà xuống, nói người hầu thay ấm mới mà ngượng ngùng giải thích: "Trà này uống ngon thật đấy."
"Loại Kỳ Môn Hồng trà này mới được thu hoạch năm nay, uống ôn nhuận cực kỳ. Để lát nữa tôi bảo Trần Thăng gói cho cậu một ít mang về.", Trương Hân Nghiêu cười nói. Hắn tựa hồ tâm tình không tệ, vừa đáp lời vừa cầm ấm trà lắc lắc.
Trước tiên rót cho Ngô Hải một ly, lúc này mới thêm tiếp nửa ly trà của mình. Hắn bưng lên ngửi ngửi, uống một ngụm lại nói "Trà này Tiểu Vũ đặc biệt mang từ An Huy đến. Em ấy còn có cả cực phẩm Thái Bình Hầu Khôi, buổi tối sẽ bảo em ấy ngâm cho cậu một bình."
"Buổi tối uống trà xanh, chỉ sợ không ngủ được."
"Tối nay chúng ta khẳng định phải uống rượu, cậu còn sợ ngủ không được à." Trương Hân Nghiêu đến gần anh, nửa oán giận nửa nói đùa." Bảo bối Thái Bình Hầu Khôi của em ấy ngày thường tôi còn không được động. Nay anh vất vả tới đây, chẳng lẽ lại không uống."
Nghe vậy, Ngô Hải cũng cười theo. Hai người tán gẫu trong chốc lát, Lưu Vũ lúc này mới thu thập xong mà tiến vào.
Cậu cũng mặc trường bào màu xám nhạt, nhìn không sai biệt lắm với Trương Hân Nghiêu, nhẹ nhàng bước qua ngưỡng cửa tựa như một làn gió xuân.
Cậu không nhìn Trương Hân Nghiêu, cười trừ quay sang Ngô Hải "Xin lỗi tôi đến trễ rồi."
Ngô Hải vội vàng đứng dậy nhường bước.
Ánh trăng đêm đó quá lạnh lẽo, anh bây giờ mới chân chính nhìn rõ bộ dáng Lưu Vũ. Lưu Vũ thấp hơn anh một chút nhưng dáng người thanh nhã thoát tục, tựa như đóa sen trắng được họa trên giấy tuyên. Ngô Hải gật đầu với cậu, cười hô chị dâu. Thế là đóa hoa ấy lại điểm thêm hai giọt mực đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng lên. Anh hơi chút thất thần, vội vàng dời ánh mắt, nắm chặt tay.
Nhiều năm sau này, Ngô Hải ôm Lưu Vũ, bất chấp sự giãy dụa của cậu mà ngậm lấy đôi môi châu ấy. Môi cậu hơi lạnh, sắc hồng nhuận như được sinh ra từ ao sen thanh khiết. Những giọt lệ vương nơi khóe mắt lại tựa như những hạt sương mai, nhẹ nhàng rơi xuống từ lá sen.
Đối với chuyện bị bạn tốt của Trương Hân Nghiêu gọi chị dâu, Lưu Vũ đã luyện tập rất nhiều lần trong lòng nhưng trực tiếp nghe miệng Ngô Hải nói ra, vẫn nhịn không được mà đỏ mặt.
Trương Hân Nghiêu nhìn cậu ăn mặc mỏng manh như vậy, đứng dậy đi lấy một tấm áo choàng lông cáo từ phòng bên cạnh, vươn tay muốn khoác lên người thê tử.
Lưu Vũ vẫn còn tức giận liền trốn sang bên cạnh, kết quả bị Trương Hân Nghiêu cưỡng chế kéo vào trong ngực, quấn chặt như cục bông. Cậu giận lắm nhưng ngại Ngô Hải ở đây, chỉ có thể chừa lại cho Trương Hân Nghiêu ít mặt mũi.
Ai ngờ hắn được một tấc lại tiến một bước, giúp cậu mặc áo choàng xong lại nắm chặt lấy tay vợ nhỏ ủ ấm. Lưu Vũ giật giật tay, không thoát ra được, trừng mắt to nhìn Trương Hân Nghiêu.
Trương Hân Nghiêu da mặt dày, ghé bên tai cậu nhỏ giọng nói "Không phải em nói tay ta so với than hồng còn ấm hơn sao?"
Vành tai trắng nõn bắt đầu nhuốm đỏ, Lưu Vũ mím môi mắng hắn không biết xấu hổ. Cậu sợ Ngô Hải nghĩ nhiều, len lén liếc nhìn anh một cái.
Ngô Hải cười khanh khách nhìn hai người bọn họ, thoạt nhìn thản nhiên cực kỳ, tựa hồ không cảm thấy hai người đàn ông tán tỉnh, giận dỗi nhau có gì kì lạ. Lúc này cậu mới thoáng nhẹ nhõm, tùy ý để Trương Hân Nghiêu ôm. Lưu Vũ nghĩ Trương Hân Nghiêu nói không sai, Ngô Hải quả nhiên là một thanh niên tiến bộ, dễ dàng tiếp thu những ý tưởng mới.
Ba người rốt cục cũng tới đủ, Trương Hân Nghiêu mời Ngô Hải vào phòng ăn. Nồi lẩu bốc khói nghi ngút, tỏa hương thơm nức mũi. Người hầu thấy bọn họ đến, vội vàng bưng dĩa thịt đông lạnh bên ngoài vào. Trong phòng quá nóng, không phù hợp để bày thịt sẵn, bên ngoài ngược lại trở thành kho băng tự nhiên. Bà quét sơ tuyết trên chiếc giỏ tre đựng dĩa thịt, nhẹ nhàng bưng vào. Mấy bông tuyết vô tình bám trên thịt gặp hơi ấm trong phòng liền tan ra, phản chiếu miếng thịt sáng bóng.
Trong nồi đồng ngập tràn dầu ớt đỏ au, sôi sùng sục nhìn là biết được chuẩn bị riêng để tiếp đón Ngô Hải, ngay cả nước chấm cũng vậy. Trước mặt Trương Hân Nghiêu và Lưu Vũ đều là nước sốt bình thường, trước mặt Ngô Hải lại là một dĩa bột ớt khô đỏ tươi, bên cạnh còn có lọ dầu cay thơm phức. Trong lòng Ngô Hải không nén nổi xúc động, kinh ngạc xen lẫn chút vui mừng nhìn về phía Trương Hân Nghiêu.
"Đừng vội cảm động, lát nữa còn có bát mì nhỏ." Trương Hân Nghiêu sao lại không biết anh nghĩ gì, vừa bỏ thịt vào nồi, vừa dùng cằm điểm Lưu Vũ, "Đều là em ấy chuẩn bị hết."
Ngô Hải thụ sủng nhược kinh, vội vàng ngồi thẳng lưng, hướng Lưu Vũ cúi đầu một cái: " Để chị dâu bận tâm rồi."
"Đều là người nhà, khách khí cái gì." Mắt Lưu Vũ cong cong, chậm rãi nói, " Nghiêu ca nói anh là người Trùng Khánh, tôi liền tập làm một bát. Lần đầu làm, không ngon cũng không được cười tôi."
"Chị dâu nói chí phải."
Lưu Vũ khí chất nhẹ nhàng, nói chuyện không nhanh không chậm, nhìn là biết con nhà gia giáo. Ngô Hải vừa ăn mì vừa nghĩ, trách không được Trương Hân Nghiêu yêu cậu.
Màn đêm buông xuống, Lưu Vũ lo toan xong xuôi, ngoại trừ việc vẫn không cấp cho Trương Hân Nghiêu một ánh mắt tích cực. Quả nhiên là một bảo bối nhỏ giận dai.
Trương Hân Nghiêu ngược lại không ngại, tựa hồ đã sớm quen với tính tình trẻ con của cậu, thậm chí còn vui vẻ hăng hái hơn. Lúc ăn cơm, hắn không phải đang nói chuyện với Ngô Hải về những chuyện xảy ra ở trường cũ, thì chính là bảo Lưu Vũ ăn nhiều hơn một chút. Hắn thúc giục Ngô Hải gắp nhiều thịt hơn, chính mình cũng động đũa gắp liên hồi. Có điều không phải gắp cho mỗi hắn ăn, toàn bộ số đó đều bỏ vào bát nhỏ trước mặt thê tử.
Lưu Vũ không thèm nhìn hắn, ngược lại mang thịt trong bát ăn hết. Mãi cho đến cuối cùng thật sự không ăn nổi nữa, mới đem phần thịt còn lại đưa cho Trương Hân Nghiêu, nói với hắn câu đầu tiên tối nay "Anh cũng ăn đi."
Sau bữa cơm, Lưu Vũ pha trà mà theo lời Trương Hân Nghiêu nói, là cực phẩm Thái Bình Hầu Khôi. Lưu Vũ hiểu trà, trà trong tay cậu càng pha càng thơm. Lúc cậu lúi húi chuẩn bị, Trương Hân Nghiêu mỉm cười nhìn theo, trong mắt sáng ngời lấp lánh, tình ý nồng đậm làm Ngô Hải ngồi cạnh chấn động không thôi.
Nếu để cho những tân binh trong đội nhìn thấy một Trương tư lệnh vô tình lãnh cảm nay lại mang bộ mặt si tình này, phỏng chừng tất cả đều cho đây là ác mộng mất.
Có thể là biểu tình của Trương Hân Nghiêu thật sự quá ngu ngốc, Lưu Vũ cũng không dám vạch trần nên chỉ đẩy ly trà đến trước mặt hắn và nhẹ nhàng nói cẩn thận bỏng. Trương Hân Nghiêu vui mừng hết lớn, đôi mắt cười híp híp lại.
Trà này vốn là trà ngon, nhưng với con người thì khác. Trong mắt Trương Hân Nghiêu không có cái gì Thái Bình Hầu Khôi cực phẩm, chỉ có vợ nhỏ thoạt nhìn vẫn đang giận dỗi thôi. Lưu Vũ tức giận đến mức liên tục không rót cho hắn, cùng Ngô Hải chia nửa bình nước còn lại.
Hôm nay trời đổ tuyết lớn, Ngô Hải đành ở lại Trương phủ. Người hầu dọn dẹp phòng nghỉ cho khách đối diện với phòng ngủ chính, lại dựng thêm bếp lò. Khi tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, Lưu Vũ nhìn Ngô Hải đang đứng bất động, thúc giục anh trở về phòng.
Ngô Hải uống trà, lúc này đã tỉnh rượu hơn một chút. Anh cho tay vào túi quần mình, mỉm cười với Lưu Vũ: "Tôi muốn ngắm tuyết thêm chút nữa, chị dâu và Nghiêu ca ngủ trước đi."
"Tên tiểu tử nhà ngươi, ở đây cũng không phải chỉ có một trận tuyết này. Về sau ở Đông Bắc lâu hơn, không sợ thiếu tuyết cho cậu nhìn." Trương Hân Nghiêu cười mắng một tiếng. Hắn uống nhiều hơn Ngô Hải vài ly, mắt nửa say nửa tỉnh. Nhưng hắn cũng là người có tửu lượng cao, bước chân vẫn ổn định, không cần người giúp đỡ vẫn có thể đi bộ trở về phòng. Hắn ôm Lưu Vũ vào phòng, đem cửa phòng đóng chặt lại nhưng vẫn chậm chạp không tắt đèn.
Lưu Vũ rất nhanh lại từ phòng đi ra, tiến tới chỗ Ngô Hải, nhét vào tay anh một ấm lô nhỏ.
Ngô Hải không ngờ Lưu Vũ đi ra vì chuyện này, anh kinh ngạc tiếp nhận: "Cám ơn chị dâu."
"Không sao đâu." Lưu Vũ mỉm cười, "Khi tôi lần đầu đến Cáp Nhĩ Tân, tôi vẫn hay ngồi ngắm tuyết rơi."
Mượn ánh trăng chiếu rọi, Ngô Hải mơ hồ thấy một nốt lệ chí dưới khóe mắt của cậu. Có lẽ do anh nhìn quá lâu, Lưu Vũ nhẹ nhàng rũ mắt xuống, không nói gì liền trở về phòng. Ngô Hải nhìn theo bóng lưng cậu, trong lòng rối thành một đoàn. Anh bất giác thở dài, ôm ấm lô vào lòng, tìm một chỗ dưới mái hiên ngồi xuống, lặng lẽ ngắm tuyết rơi. Ánh trăng đêm nay thơ thẩn, ẩn hiện mờ ảo sau những áng mây trôi.
_________
Khi Ngô Hải trở về phòng, anh nghe thấy một tiếng khóc nức nở phát ra từ phòng đối diện. Thanh âm nức nở ấy còn xen lẫn chút giọng nam nhân tà mị khiêu khích, khiến trái tim Ngô Hải như bị mèo cào, buông thõng cánh tay đang mở cửa phòng.
Lưu Vũ vô lực lắc đầu, cự tuyệt người đàn ông đang nhấp nhô trên người. Cậu khóc đến mức giọng có chút khàn khàn, tiểu huyệt sưng đỏ vương chút dịch trắng, rõ ràng đã làm được một vòng. Trương Hân Nghiêu cắn lấy môi châu, híp mắt cười nhìn cậu, tựa hồ rất hưởng thụ bộ dáng Lưu Vũ khóc lóc dưới thân cầu xin tha thứ.
Đâm sâu một cái, hắn hài lòng nhìn bảo bối bị kích thích đến cong lưng, cả người run rẩy. Bàn tay to của hắn cũng không nhàn rỗi mà tùy ý xoa bóp phần ngực tuyết trắng của người dưới thân, thỉnh thoảng ngắt nhéo hai đầu v* sưng đỏ của cậu.
"Thích ta làm như vậy sao? Tối nay sẽ bắn thêm vài lần nữa, bắn đầy bụng nhỏ của em. Cục cưng có thể sinh con cho ta không?" Trương Hân Nghiêu ngậm vành tai Lưu Vũ mà thì thầm, hơi thở nóng bỏng quẩn quanh bên tai cậu. Hôm nay cậu đã bị Trương Hân Nghiêu làm hai lần, thật sự không chịu nổi cơn ái tình như cuồng phong của hắn.
Lần đầu tiên Trương Hân Nghiêu làm không để ý, đè cậu lên đồng hồ làm mà hung ác cắm vào trăm ngàn cái. Lúc ăn cơm tối, hoa cúc liền có chút sưng lên, tinh dịch bên trong chưa kịp dọn sạch chậm rãi chảy ra ngoài, cảm giác vô cùng rõ ràng. Lưu Vũ nhìn Trương Hân Nghiêu và Ngô Hải nói cười, nếu bây giờ kết thúc thì vẫn còn quá sớm. Cậu chỉ có thể khó xử kẹp chặt mông, nghĩ thầm buổi tối sẽ dọn rửa sau.
Ai ngờ Trương Hân Nghiêu uống rượu say khướt thế nhưng vẫn còn tinh thần trở về phòng tiếp tục làm cậu. Trương Hân Nghiêu khí lực lớn, cố ý muốn thao cậu thì mười Lưu Vũ cũng không phản kháng được. Cậu đưa ấm lô nhỏ cho Ngô Hải xong, vừa mới trở về phòng liền bị Trương Hân Nghiêu kéo vào trong ngực. Hắn nổi cơn ghen tuông, một tay ôm lấy cậu, tay kia nhanh chóng cởi quần áo cậu, trường bào liền rơi xuống chân.
Bếp lò trong phòng vừa được đổi than, Lưu Vũ gặp lạnh nổi sởn da gà, không khỏi chui vào lòng hắn tìm hơi ấm. Mà trong mắt Trương Hân Nghiêu, đây chính là hành động cầu hoan của tiểu thê tử.
Hắn ôm Lưu Vũ đè lên giường, từ trên tủ đầu giường lôi ra một lọ thuốc mỡ, đào ra một ít mà sờ đến miệng huyệt của cậu.
Thuốc mỡ lạnh chạm vào huyệt khẩu sưng đỏ khiến Lưu Vũ hơi rụt người lại. Tiểu huyệt mới làm qua, vẫn còn đàn hồi rất tốt, ngậm mút ngón tay Trương Hân Nghiêu như mời gọi hắn vào. Cậu biết Trương Hân Nghiêu hiện tại nói gì cũng không nghe, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn thả lỏng thân thể.
"Chàng nhẹ nhàng một chút, đau lắm..." Lưu Vũ thỏa hiệp, nhỏ giọng nói với Trương Hân Nghiêu, dịu dàng nâng mông to lên. Đôi mắt cậu sáng lấp lánh, giống như một con nai nhỏ cầu xin sự tha thứ từ thợ săn. Trương Hân Nghiêu nhếch miệng cười, hôn nhẹ lên ánh mắt Lưu Vũ, đem dương v*t cứng rắn đẩy vào.
Ban đầu hắn vẫn còn nhớ rõ lời Lưu Vũ nói, di chuyển ôn nhu, chậm rãi. Nhưng khi tiểu huyệt hút càng ngày càng chặt chẽ, hắn rốt cục nhịn không được mà mạnh mẽ cắm vào. Lưu Vũ bị thúc đến cả người run rẩy, miệng huyệt mẫn cảm không ngừng co rút lại, hút liếm dương v*t trong cơ thể.
Vốn là dấu hiệu không chịu nổi, đặt vào trong mắt kẻ hứng tình như Trương Hân Nghiêu lại thành bộ dáng dâm đãng cầu xin hắn xâm nhập mạnh bạo hơn. Hắn liếm nhẹ răng nanh, chỉnh eo hướng về phía điểm nhạy cảm kia mà đâm mạnh vào.
"Không... đừng..." Lưu Vũ nhịn không được thét lên, sau giật mình mà vội vàng cắn chặt môi. Hai tay cậu nắm chặt ga giường, khó chịu vung vẩy hai chân. Trương Hân Nghiêu không cẩn thận bị đá một cái, tức giận gầm nhẹ một tiếng, bắt lấy mắt cá chân của cậu mà đè lên ngực, lực đâm vào càng mạnh bạo thêm.
Trương Hân Nghiêu lớn lên ở vùng Nội Mông, lại học trường quân sự. Do đó dương v*t thô to cùng thể lực cũng không phải người bình thường có thể so sánh. Chưa kể hắn vừa uống thêm rượu, đối với khoái cảm tình dục càng đặc biệt hung mãnh. Nhưng Lưu Vũ không có tinh thần tốt như hắn. Vì bữa cơm tối này, không nói việc cậu đã bận rộn cả một ngày, chạng vạng lại bị Trương Hân Nghiêu ấn mạnh thao cả buổi. Cậu kiệt sức, không bắn ra được thứ gì, chỉ có thể hút côn th*t đang cắm rút điên cuồng trong mông để nhanh chóng đạt cực khoái.
"Trương Hân Nghiêu, chàng dừng lại đi a... dừng lại.." Lưu Vũ cố gắng nâng tay vòng qua cổ Trương Hân Nghiêu, lời nói đứt gãy thành từng đoạn. Hắn đã uống rượu say, nói đạo lý suông có chút không khả thi. Cậu chỉ có thể nức nở xin tha thứ, cọ sát hai má làm nũng hắn buông tha cho mình.
"Đã muốn bị chàng chơi hỏng rồi..." Cậu nghẹn ngào nói, khuôn mặt nhỏ bé khóc đến đáng thương. Trương Hân Nghiêu không chịu buông tha cho cậu, thấy bộ dáng lê hoa đái vũ này thậm chí dương v*t còn lớn hơn một vòng, cắm chục cái vào sâu bên trong rồi bắn vào. Sau đó hắn ôm Lưu Vũ đứng dậy, bước xuống giường, đè cậu lên cửa.
Cánh cửa bị đẩy mạnh vang lên một tiếng, khiến Ngô Hải ngoài cửa giật mình. Trương Hân Nghiêu đè cậu lên cửa rồi đẩy đưa liên tục, theo động tác kéo ra thúc vào mà khe cửa cũng rộng hẹp thay đổi theo. Mặt Lưu Vũ bị Trương Hân Nghiêu đặt lên cửa, nâng mi mắt ướt đẫm nhìn ra ngoài, vừa lúc đối diện với Ngô Hải đang cuống quít đóng cửa.
Đồng tử Lưu Vũ đội nhiên mở lớn, cả người run rẩy. Cảm giác xấu hổ giống như sóng thần cuốn trôi cậu, tiểu huyệt co rút lại thật chặt, ôm lấy dương v*t hung tàn của Trương Hân Nghiêu. Lực hút thật lớn ấy khiến Trương Hân Nghiêu cũng nhịn không được mà đạt khoái cảm, bắn hết tinh dịch vào trong cơ thể Lưu Vũ, hai người đồng thời cao trào.
Lưu Vũ xụi lơ đổ vào lòng hắn, giống như một con rối bị quăng quật rách nát. Trương Hân Nghiêu rốt cục ăn no, thỏa mãn hôn trán Lưu Vũ, ôm cậu leo lên giường. Hắn không nhìn thấy Ngô Hải nhưng khuôn mặt ấy lại vững vàng in trong tâm trí Lưu Vũ.
Khuôn mặt đó tràn ngập bối rối, có lẽ còn chứa đựng tình dục mà bản thân Ngô Hải cũng không nhận ra.
Mà Ngô Hải trở về phòng, dùng sức đóng chặt lại cửa, dường như sợ rằng ai đó sẽ phá cửa xông vào và khám phá bí mật của mình.
Quần quân đội của anh đã dựng lên một túp lều nhỏ, Ngô Hải hít một hơi thật sâu, trái tim đập thình thịch.
Anh bỗng nhiên nhớ tới ngày Trương Hân Nghiêu đến tìm mình, thẳng thắn nói hắn thích đàn ông. Ánh mắt Trương Hân Nghiêu rất cẩn thận, tựa hồ sợ anh không tiếp nhận được, từ nay về sau sẽ mất đi người anh em tốt nhất từ học viện quân sự.
Phản ứng lúc đó của anh là gì? Hình như anh giả vờ không thèm để ý, an ủi vỗ vỗ vai hắn. Khi đó Trương Hân Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, phảng phất như tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống. Đây là mối quan tâm lớn nhất của hắn, nay đã giải quyết xong, cũng không còn năng lượng chú ý những việc khác. Vì thế Trương Hân Nghiêu hài lòng rời đi, không phát hiện trong mắt Ngô Hải che giấu những cảm xúc khác.
Ngô Hải không dám nói với Trương Hân Nghiêu, anh cũng thích đàn ông. Và nếu thật sự muốn cùng ai lập gia đình, vậy đại khái chính là bộ dáng như Lưu Vũ...
____________
Chú giải:
1. Trường bào: là trang phục nam truyền thống của Trung Quốc với phần áo được xẻ phía bên. Trường bào có nguồn gốc từ thời Mãn Thanh, ống tay hẹp và cổ tròn.
2. Kỳ Môn Hồng Trà: là một loại trà đen nổi tiếng của địa danh Kỳ Môn thuộc tỉnh An Huy.
3. Thái Bình Hầu Khôi: là một loại trà cực kỳ nổi tiếng ở An Huy, được thu hoạch từ giống trà đặc biệt có búp trà dài, thẳng và mập mạp. Khi pha sẽ có màu trong xanh và hậu vị ngọt thanh.
4. Lẩu Trùng Khánh:
5. Mì sợi nhỏ Trùng Khánh:
6. Ấm lô nhỏ (Tangpozi): một ấm đun nhỏ bằng đồng/thiếc với hình bí ngô, bên trong đựng nước nóng, được sử dụng rộng rãi để giữ ấm như túi chườm hiện đại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]