Chương trước
Chương sau
"Lưu Vũ, nhìn tôi."

Giọng điệu của Ngô Hải mang chút dụ hoặc, mang chút cám dỗ. Lưu Vũ hừ nhẹ một tiếng, miễn cưỡng mở mắt. Cậu ngượng ngùng, cả người ửng đỏ hệt đóa tường vi chớm nở. Hàng mi cong vút khẽ run run, lấp loáng ánh nước như say rượu. Ngô Hải ở phía trước chống đỡ thân thể nhìn cậu, thân thủ gắt gao ôm lấy người trong lòng. Tư thế che chở này khiến Lưu Vũ cảm thấy thoải mái. Cậu ôm chặt cánh tay khiến Ngô Hải cúi đầu, môi châu đỏ mọng hôn lên bờ môi mỏng.

Nếu nụ hôn vừa rồi là do Ngô Hải chủ động tiến công, thì nụ hôn bây giờ lại do chính Lưu Vũ dâng lên. Ngô Hải không phản ứng gì, mặc cho Lưu Vũ hôn liếm bờ môi. Anh hưởng thụ sự chủ động của Lưu Vũ, điều này khiến anh cảm thấy mình cũng được yêu. Cho dù chỉ dùng đầu lưỡi trêu đùa xung quanh, anh cũng nguyện ý để Lưu Vũ nghịch ngợm.

Dù sao dục vọng bùng cháy sẽ luôn được chính Lưu Vũ “dập lửa”.

Một lúc lâu sau, Lưu Vũ hôn hít mệt mỏi mới buông tay ôm Ngô Hải. Cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, im lặng chờ đợi Ngô Hải ôm vào phòng. Bất quá, Ngô Hải không hề có động tĩnh gì, chỉ ung dung ngồi nhìn cậu ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Nhác thấy Lưu Vũ không lên tiếng, Ngô Hải chuyển sang lôi kéo quần áo cậu, vươn tay cởi nút thứ nhất.

Thấy Ngô Hải lại định làm chuyện đó ở đại sảnh, Lưu Vũ tức giận vỗ lên mu bàn tay anh. Ngô Hải không ngừng động tay động chân, mỉm cười viện cớ: "Trong phòng lạnh lắm."

“Anh lại cố tình không bật lò sưởi?” Lưu Vũ nghiến răng nghiến lợi hỏi. Vợ nhỏ tức giận nhưng không hề ngăn cản động tác của Ngô Hải. Có vẻ như Lưu Vũ cũng ngầm đồng ý hành động này của anh, việc phản đối chỉ khiến tăng thêm chút tình thú.

“Oan uổng quá.” Ngô Hải hôn lên đầu v* cậu, “Tôi cũng không biết nay lại đi ngủ sớm như vậy.”

Lưu Vũ mím môi không nói.

Dường như những lần họ hoan ái thì ít mà chiêu trò thì nhiều. Như cậu trước đây chưa từng mặc sườn xám, ai ngờ mới mặc lần đầu đã bị Ngô Hải lôi kéo cày cấy đến hai lần.

Không, phải nói là Ngô Hải dụ cậu mặc sườn xám chỉ để làm chuyện đó!

Sau khi kết thúc, cả hai đều kiệt sức, ngay cả bộ sườn xám cũng bị vò nát đến biến dạng. Tinh dịch trộn lẫn với dâm dịch đã khô một nửa, để lộ một vệt sẫm trên tà lụa mềm mại. Lưu Vũ xót xa nhìn thứ đồ tốt như vậy lại bị ném đi chỉ sau một lần mặc, nhưng cậu đã bị quăng quật tới mức không còn sức lực phản kháng. Cậu tức giận đến mức cầm lấy sợi dây chuyền ngọc trên bàn ném về phía Ngô Hải, sai Ngô Hải đi giặt đồ.

Muốn giặt nghĩa là còn muốn mặc lại. Ngô Hải thực tủy tri vị, tự nhiên vui vẻ làm việc. Anh mỉm cười bắt lấy sợi dây chuyền ngọc Lưu Vũ ném xuống, cầm trong tay một hồi, không biết nghĩ tới cái gì, nhếch miệng cười cất đi. Lưu Vũ nhận ra nụ cười này, Ngô Hải cũng có biểu hiện như vậy khi định cho cậu mặc sườn xám. Cậu cảnh giác co người lại trên ghế sofa, tinh dịch trào ra từ hậu huyệt.

(thực tủy tri vị: ăn quen bén mùi)

Ngô Hải đỡ cậu ngồi dậy, không thành thật xoa bóp cái mông của cậu. Trước đây anh thường giúp cậu cởi quần áo, nhưng lần này anh muốn nhìn thấy Lưu Vũ chủ động thoát y.

"Tiểu Vũ, cởi quần áo ra."

Nhìn vào ánh mắt của Ngô Hải, Lưu Vũ biết rằng anh đang rất nghiêm túc. Cậu mím môi tỏ vẻ không thỏa hiệp. Ngô Hải không vội, lại thêm một tầng hứa hẹn: "Chỉ cần em tự cởi quần áo, tôi hứa lần này sẽ nghe lời em."

Ý anh là sau khi côn th*t được đẩy vào, anh sẽ không di chuyển nếu không có sự cho phép của Lưu Vũ. Đây là một cám dỗ lớn đối với Lưu Vũ kể từ lần cậu mặc sườn xám. Bản thân sẽ tự kiểm soát độ sâu côn th*t trừu sáp, còn có thể chăm sóc bất kỳ nơi nào cậu muốn chạm tới. dương v*t của Ngô Hải tuy dài nhưng nếu chỉ ăn một nửa thì cũng nằm trong phạm vi cậu có thể chấp nhận được, tự chuyển động cũng rất thoải mái.

Lưu Vũ động tâm trước những gì anh nói, đỏ mặt cởi từng cúc áo còn lại. Trường sam trượt xuống khuỷu tay, chuẩn bị duỗi thẳng tay cởi ra lại bị Ngô Hải cản lại. Ngô Hải có vẻ đặc biệt thích vẻ ngoài nửa kín nửa hở, như thể mỹ nhân e ấp cầm đàn tỳ bà ngại ngùng che nửa mặt.

Hơi lạnh của những ngày cận xuân vùng Đông Bắc phả vào da thịt khiến cậu không khỏi nổi da gà. Ngô Hải thấy vậy vội lấy tay phủ lên, lòng bàn tay truyền đến từng đợt ấm áp. Lưu Vũ thoải mái hạ mắt, tay nhỏ bắt đầu cởi áo Ngô Hải.

Cuối cùng, dưới ánh đèn rực rỡ, cả hai trần trụi nhìn nhau. Lưu Vũ nhìn bộ ngực cường tráng, mạnh mẽ của Ngô Hải, trong lòng chợt hiểu tại sao Ngô Hải lại thích làm nũng trên người mình. Làn da trắng như tuyết có chút đỏ ửng, giống như hoa mận đỏ nở rộ trên nền tuyết trắng. Lưu Vũ cúi đầu hôn lên ngực Ngô Hải, cẩn thận đánh dấu. Khi cậu lại ngẩng đầu lên, những chấm đỏ đã lan ra khắp ngực của anh. Ngô Hải bất lực mỉm cười nhìn cậu, như đang cưng chiều một đứa trẻ nghịch ngợm.

Anh vén vạt áo sau của Lưu Vũ lên, thăm dò nhào nặn cúc huyệt. Ngô Hải nhớ lần trước cậu mở rộng ra như thế nào, bàn tay chậm rãi mô phỏng lại. Cách tiếp cận nhẹ nhàng của anh khiến Lưu Vũ thoải mái rên rỉ, eo nhỏ mềm nhũn, lưng cong ngả người xuống ghế sô pha sau lưng Ngô Hải. Cú ngã này vô tình khiến mặt Ngô Hải dính sát vào đầu v* cậu, anh thong thả ngậm mút hai quả đỏ cương cứng. Khoái cảm từ trên xuống dưới khiến Lưu Vũ lắc lư mông, bụng dưới không ngừng cọ sát vào côn th*t của Ngô Hải.

Khi ngón tay của Ngô Hải thấm đẫm dâm dịch, Lưu Vũ cũng mệt mỏi ngã vào vòng tay Ngô Hải, thở hổn hển. Hậu huyệt của cậu đã mở rộng đến mức nó chỉ có thể mút nhẹ nhàng khi ngón tay anh đút vào. Ngô Hải vỗ nhẹ vào mông Lưu Vũ và ra hiệu cho cậu ngồi lên dương v*t của mình.

Lưu Vũ chật vật ngồi dậy, cầm côn th*t của Ngô Hải nhắm vào hậu huyệt. Tiểu huyệt dễ dàng nuốt lấy đầu khấc, sau đó từ từ nuốt lấy gần hết côn th*t. Cậu thoải mái run người, nhỏ giọng rên rỉ gọi tên Ngô Hải. Cái miệng nhỏ bên dưới vô cùng đói khát, cứ thế mà cắn chặt lấy anh.

Ngô Hải chịu đựng đến trán nổi gân xanh, nhưng anh vẫn nhớ thỏa thuận với Lưu Vũ. Dù sao cũng phải để Lưu Vũ chủ động một lần. Vì vậy anh chống lại suy nghĩ đưa đẩy thân dưới của mình, để cho Lưu Vũ tự thân vận động.

côn th*t của Ngô Hải vừa cứng vừa cong, cắm vào hậu huyệt không những không khiến Lưu Vũ sợ thủng thành ruột mà thi thoảng còn cọ vào điểm mẫn cảm nhất của cậu. Cảm giác sung sướng phía dưới khiến cậu đê mê, nhấp mông càng lúc càng nhanh. Đôi khi cậu lại chậm rãi tận hưởng sự khoái lạc của tình dục, thả chậm mỗi khi chuẩn bị cao trào. Mãi đến khi sắp sức cùng lực kiệt, cậu mới cho phép mình đạt cực khoái, hét một tiếng bắn ra.

Lưu Vũ khẽ nhấc mông, huyệt khẩu thỏa mãn rời khỏi côn th*t. Phần đầu khấc to hơn phần thân một chút, khi rút ra còn “ba-” một tiếng như tiếc nuối. Ngô Hải chưa xuất tinh, côn th*t vẫn hùng dũng dựng đứng. Nhìn thấy vẻ mặt mãn nguyện của Lưu Vũ, anh dở khóc dở cười vỗ vào đùi trong của cậu, biểu thị là bản thân vẫn chưa bắn.

Hậu huyệt phía sau của Lưu Vũ đã được ăn no, nhất thời không muốn bị nhét vào. Cậu uể oải nằm xuống, miệng nhỏ đề nghị khẩu giao. Ngô Hải không ngờ cậu nguyện ý dùng miệng giúp mình, côn th*t dưới háng hưng phấn đến mức phun ra rất nhiều tinh dịch.

Lưu Vũ vươn đầu lưỡi mềm mại liếm một vòng, sau đó há miệng ngậm lấy. Miệng của cậu quá nhỏ còn côn th*t của Ngô Hải lại quá dài, cố gắng hồi lâu cũng chỉ ngậm được một phần ba. Ngay khi Ngô Hải tưởng cậu sẽ hầu hạ mình như thế này, Lưu Vũ cố hết sức há to miệng, nuốt xuống hơn một nửa.

Cậu đã lâu không làm chuyện này, cổ họng vẫn chưa kịp thích ứng. Co rút đẩy vật cương cứng kia ra bên ngoài, sự kích thích khiến hai mắt cậu đỏ hoe. Lưu Vũ rưng rưng nước mắt ngước nhìn Ngô Hải, cố gắng mút mát côn th*t. Ánh mắt đó vừa thuần khiết lại quyến rũ, khiến Ngô Hải thấy bản thân như đang ngược đãi cậu. Đôi mắt ướt lệ như một chú nai nhỏ thơ ngây cầu xin gã thợ săn, nhưng miệng lại dâm đãng ngậm trọn nửa cây dương v*t.

Ngô Hải thấy Lưu Vũ lúc này còn xinh đẹp hơn lúc bình thường, giống như sinh ra để hầu hạ người khác, kêu khóc dưới thân đàn ông. Khoái cảm khi cao trào khiến cơ thể cậu run rẩy đón nhận từng đợt tinh dịch. Miệng nhỏ cả trên lẫn dưới đều bị thao đến mở lớn, đáng thương hàm chứa chất nhầy trắng đục.

Nghĩ đến đây, Ngô Hải không kìm được mà xuất tinh, một lượng lớn tinh dịch tràn vào cổ họng Lưu Vũ. Lưu Vũ không kịp né tránh, bị sặc ho một tiếng, nhanh chóng phun côn th*t. Giận dữ mím môi trừng mắt nhìn anh, nhưng cũng không ngăn cản gì.

Ngô Hải bế Lưu Vũ lên bệ cửa sổ, tiểu huyệt hướng về phía anh như mời người đến thưởng thức. Nhìn những nếp cúc phấn nộn, không hiểu sao anh lại nhớ đến chuỗi ngọc hôm trước. Ngô Hải quay lại phòng lấy sợi dây chuyền trân châu, dùng kéo cắt nó, sau đó lấy bớt ra vài hạt rồi thắt nút chết hai đầu.

Loại trân châu này thuộc hàng thượng phẩm, kích thước bằng tràng hạt cầu phúc. Xoa nhẹ chuỗi ngọc lên tiểu huyệt của Lưu Vũ cho đến khi toàn bộ dính đầy dâm dịch. Từng hạt, từng hạt được nhét vào cúc huyệt, cảm giác trơn bóng lạ lẫm đánh thẳng vào đại não cậu.

Lưu Vũ sợ hãi đến mức thất thần. E sợ hạt châu bên trong bị ép vỡ, cậu hoảng hốt cầu xin Ngô Hải lấy ra ngoài. Thành ruột hoảng sợ co rút, thật sự sẽ ép bể ngọc trong hậu huyệt. Hạt châu đương nhiên không lớn bằng côn th*t của Ngô Hải, nhưng đem từng cái vùi vào trong cơ thể cũng vô cùng kích thích.

Ngô Hải nhìn Lưu Vũ dần an tĩnh thích ứng, hôn nhẹ lên bụng dưới của cậu, sau đó “póc” một cái, kéo mạnh chuỗi ngọc ra. Huyệt khẩu chưa kịp đàn hồi, hé mở phần thịt nộn bên trong ửng đỏ.

“Chờ, chờ một chút…!” Lưu Vũ bị khoái cảm tuyệt vời này làm cho kích động đến mức vội vàng muốn đè lại tay Ngô Hải. Ai ngờ Ngô Hải đột nhiên rút nhanh hơn khiến cậu không khỏi chấn kinh. Lưu Vũ nghẹn ngào rên rỉ thành tiếng khi có quá nhiều hạt bị kéo ra cùng một lúc. Tiểu huyệt vội vã co rút lại, vô tình làm đứt nút thắt Ngô Hải buộc. Những viên ngọc trai nảy lên, rơi vãi trên mặt đất, để lại vài viên kẹt lại trong lỗ huyệt.

Lưu Vũ nghe thấy tiếng hạt rơi, sợ hãi kêu Ngô Hải giúp lấy phần còn lại. Không ngờ, Ngô Hải không những không giúp, còn khích lệ hôn lên cúc huyệt.

"Cố gắng tự lấy ra đi bảo bối."

Lưu Vũ ngẩn người, thấy Ngô Hải thật sự không có ý giúp mình, cậu tức giận đến mức muốn tự tát mình phát cho tỉnh. Những hạt châu tròn trịa, trơn bóng dính đầy dâm dịch. Cậu cố gắng dùng hai ngón tay móc ra nhưng nó không hề lệch đi chút nào. Lưu Vũ lo lắng đến suýt khóc, ước gì có thể đánh chết tên tội đồ Ngô Hải. Ngô Hải khẽ cười, ôn nhu lặp lại: "Em thử dùng sức đẩy ra xem sao."

Lưu Vũ đỏ mặt xấu hổ nhưng chỉ có thể nghe lời anh nói. Thành ruột ép chặt quả nhiên có hiệu quả, cậu cảm giác được toàn bộ trân châu còn lại trong hoa huy*t đều bị miệng huyệt ép chặt. Lưu Vũ như nhìn thấy hy vọng, ra sức cử động. May mắn viên ngọc trai đầu tiên đã được đẩy ra ngoài, những viên sau đó cũng lần lượt thoát ra.

Ngô Hải nhìn cảnh tượng trước mặt, tay không ngừng tuốt lộng dương v*t. côn th*t lại cứng lên, háo hức chờ được xông vào nơi mà nó hằng mơ ước.

Ngọc trai được Lưu Vũ chăm chỉ đẩy ra từng viên một, Ngô Hải đếm lại, nhẩm tính số lượng đã gần hết nên duỗi ngón tay xem xét huyệt khẩu. Thành thịt sưng đỏ, bên trong không còn hạt nào. Sau khi kiểm tra xong, anh ôm lấy mông Lưu Vũ rồi đẩy hông đâm vào lút cán, thành công khiến Lưu Vũ ngửa cổ lên rên rỉ.

dương v*t bên trong cậu đã sưng tấy và cứng hơn trước, Lưu Vũ biết rằng mình sắp phải chịu đựng thêm một trận cuồng hoan nữa. Cậu vòng tay qua cổ Ngô Hải với đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào lên án:

"Anh, anh bắt nạt em..."

“Nào có.” Ngô Hải cãi lại, hôn lên má cậu. Bên ngoài cửa sổ có tiếng ai đó bắn pháo hoa. Khoảnh khắc nó nổ tung trên không trung, trong mắt Ngô Hải cũng ánh lên tia sáng lấp lánh.

“Sắp qua năm mới rồi...” Ngô Hải vừa nói vừa nâng mông nhỏ của Lưu Vũ lên, dồn toàn bộ trọng lượng của cậu lên cánh tay mình. Lưu Vũ nhớ tay Ngô Hải còn bị thương, vội vàng né tránh muốn ngồi trở lại bệ cửa.

“Em coi thường tôi hả?” Ngô Hải cười cười, giơ bàn tay quấn kín băng gạc trắng lên trước mặt Lưu Vũ. Thì ra anh dùng tay khác nâng cậu lên, tay bị thương chỉ đỡ phía dưới.

Lưu Vũ thở phào nhẹ nhõm, phía sau côn th*t tiến vào thật sâu, mỗi lần cọ xát đều có thể đâm đến điểm thoải mái nằm sâu bên trong. Cậu rên rỉ nức nở, biểu tình ý loạn tình mê, trầm luân vào nhục dục.

Ngô Hải ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dần đắm chìm trong dục vọng của cậu, không khỏi thở dài: "Em quả thật không biết bản thân quyến rũ đến nhường nào."

Ngoài cửa sổ lại điểm thêm một tràng pháo hoa sáng rực, Ngô Hải liếc nhìn đồng hồ trên tường, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh nói: "Chúc mừng năm mới."

Lưu Vũ bị ngắt lời ậm ừ, nhưng không nghe thấy lời chúc năm mới của anh. Đầu óc cậu chỉ dừng ở câu trước đó của Ngô Hải: "Đẹp như nào cơ?"

Ngô Hải không trả lời cậu. Anh áp Lưu Vũ lên tường, trừu sáp hơn trăm cái. Tiểu huyệt co rút liên tục, tham lam liếm mút côn th*t. Cuối cùng, Ngô Hải đẩy vào chỗ sâu nhất của Lưu Vũ, bắn pháo hoa vào bên trong cậu.

Ngô Hải sung sướng gầm nhẹ, nhưng cũng không rút côn th*t của mình ra. Tinh dịch tràn ra khỏi huyệt khẩu rớt xuống sàn gạch, giống như tia lửa rơi trên mặt đất sau khi pháo hoa nổ.

Anh âu yếm hôn Lưu Vũ đang kiệt sức trong lòng: "Tôi sẽ cho em xem sau."

_______________________

Ehehe toi quên mất mình chưa up p2 mà lỡ lặn rồi ? ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.