Chương trước
Chương sau
Khi thời gian qua đi, chúng ta sẽ lãng quên người mình đã từng hếtlòng yêu thương che chở, quên đi sự dịu dàng của hắn, quên đi tất cảnhững việc hắn đã làm vì mình. Ta đã không còn cảm xúc với hắn nữa,không còn yêu hắn nữa.
Trong Thanh Hư quan không có tết Lạp Bát, chí ít là không ăn cháo Lạp Bát, vì thế Hà Bạng rất không vui, ngay từ sáng sớm đã quấn lấy DungTrần Tử kì kèo đòi xuống núi ăn cháo. Dung Trần Tử đang cùng Giả Nghiệpđại sư và mọi người nghiên cứu mấy con Minh xà con của Trang Thiếu Khâm, bị nàng quấn đến phát bực. Nhưng nàng lại yếu ớt mỏng manh, vừa gào vừa khóc. Dung Trần Tử chỉ còn cách dỗ dành: “Cháo lúc nào ăn chẳng được,đúng không? Người và đám Thanh Vận cứ đi chơi trước đi, hôm khác bần đạo sẽ dẫn người xuống núi”.
Đám tiểu đạo sĩ nhất loạt cúi đầu, sợ bị sư phụ bảo đi chơi cùng HàBạng. Hà Bạng chẳng khác gì một đứa trẻ, lập tức không biết xấu hổ ômchặt lấy chân Dung Trần Tử định khóc. Dung Trần Tử vội vàng kéo nàngđứng dậy, đang định nghiêm mặt giáo huấn, thì một giọng nói sang sảngvang lên ở phía sau: “Nếu Tri quan không rảnh, thì chi bằng để tại hạ đi thay cho. Cũng đã lâu rồi tại hạ chưa được ngắm nhìn phong cảnh nhângian, vừa hay có thể đi cùng Phán Phán”.
Khuôn mặt thoáng nụ cười, Giang Hạo Nhiên đưa tay ra với Hà Bạng, HàBạng vội trốn vào lòng Dung Trần Tử, vẻ mặt chán ghét: “Ai muốn đi cùngvới ngươi chứ? Đáng ghét!”.
Nàng lại quay người quấn lấy Dung Trần Tử, cuối cùng Dung Trần Tửkhông thể chịu được thêm nữa, nói: “Được rồi, được rồi, người đi thayquần áo trước đi, lát nữa bần đạo sẽ dẫn người xuống núi”.
Lúc ấy Hà Bạng mới vui vẻ r lên, nhảy chân sáo tung tăng quay vềphòng ngủ thay quần áo. Hôm nay, nàng lại mặc bộ vũ y màu trắng dài thathướt, trên cổ chân vang lên tiếng chuông vàng đinh đinh, mỗi khi nàngchạy vũ y lại tung bay, giống như một quả cầu tuyết càng lăn càng xa,hoạt bát xinh tươi. Vẻ mặt của Dung Trần Tử không giấu nổi một thoáng ấm áp, nhìn chăm chú theo bóng lưng đó thật lâu, rồi mới buông tiếng thởdài thườn thượt.
Hà Bạng cảm thấy rất buồn, quần áo của nàng Dung Trần Tử chán ghét,hắn cho rằng nó quá hở hang đến gần như bại hoại thuần phong mĩ tục.Diệp Điềm đúng là có quần áo nữ, nhưng nàng cực kì ghét mấy bộ quần áoquá mức nghiêm túc và cứng nhắc đó. Dung Trần Tử lại không đồng ý chonàng mặc quần áo của đạo đồng – Hà Bạng là nữ mặc quần áo của nam màcũng thanh tú mĩ lệ vô cùng, ngay cả lúc đi trên đường cũng hận khôngthể dính chặt lấy người hắn. một vị đạo trưởng và một vị đạo đồng tuấntú ôm nhau trên đường… Dung Trần Tử không dám tưởng tượng đến ánh mắtcủa người xung quanh nữa.
Chọn tới chọn lui vẫn không chọn được bộ quần áo nào vừa ý, Hà Bạngbĩu môi nói: “Ngươi đúng là không muốn dẫn người ta ra ngoài!”.
Dung Trần Tử giống như tú tài gặp phải quan binh, chỉ đành nhỏ giọngdỗ dành: “Đâu phải ta không muốn dẫn người đi, hay là người biến thànhtrai đi, bần đạo ôm người xuống núi”.
Hà Bạng nghe xong, thấy ý kiến này rất được, lại không cần phải điđường nữa chứ, lúc ấy mới bằng lòng, vui vẻ cùng hắn xuống núi.
Cuối giờ Tuất, Dung Trần Tử ôm Hà Bạng xuống núi. Ở trấn Lăng Hà tếtLạp Bát vốn cũng được coi là một ngày tết quan trọng, Dung Trần Tử đikhắp phố dài đến ngõ hẹp, càng đi vẻ mặt càng nghiêm trọng. Hà Bạng cũng cảm thấy có điều kì lạ, nàng thò đầu ra khỏi lòng Dung Trần Tử nói:“Tri quan, chẳng có ai bán cháo Lạp Bát cả!”.
trên đường vắng tanh, nhà nhà đóng cửa cài then, ngay cả đôi ba ánhđèn leo lét cũng không thấy. Trấn Lăng Hà phồn hoa, giờ bỗng nhiên tiêuđiều thê lương. Gió lạnh táp vào mặt, Dung Trần Tử liền dùng khăn lụa vi cá bọc Hà Bạng vào trong rồi cõng lên lưng. Hà Bạng vẫn ngọ nguậy không yên, Dung Trần Tử liền vỗ vỗ lên vỏ của nàng: “Ngoan nào”.
hắn gõ cửa một căn nhà. Thời tiết lạnh đến giọt nước nhỏ xuống cũngđóng thành băng, mái hiên lại quá ngắn, nên những cột băng ngưng kếtphía trên to cỡ cổ tay người. Cánh cửa gỗ cũ kĩ phát ra âm thanh cọtkẹt, không có ai trả lời. Trái tim Dung Trần Tử trầm hẳn xuống – hiệngiờ người trong Đạo tông đều tụ tập lại trên núi Trường Cương, lẽ nào ởtrấn Lăng Hà… đã xảy ra chuyện gì rồi ư? Tâm tư hắn chợt lóe lên, sắcmặt đột nhiên đại biến – Vụ án chó điên ăn thịt người xảy ra ở Lý GiaTập, thi thể nạn nhân cũng mất tích một cách kì quặc, lúc đó bản thânhắn vì chuyện của Hà Bạng mà để nhỡ nhàng, về sau lại không nhớ tới nữa. Nếu như chó điên có liên quan đến Minh xà, vậy thì hiện giờ sợ rằng LýGia Tập khó lòng thoát khỏi vận hạn rồi!
hắn đang định đẩy cửa bước vào, thì không ngờ lại có người bước ra mở cửa. Người mở cửa là một bà lão tầm sáu bảy mươi tuổi, bà ta mặc mộtchiếc áo khoác nhồi bông, trên đầu còn cuốn một chiếc khăn xếp màu đen,răng đã rụng khá nhiều: “Ai vậy?”.
Dung Trần Tử liền lùi lại một bước, nhìn thấy đó là một bà lão, thầnsắc liền hòa nhã hơn: “Bà cụ, chúng ta đi đường đã lâu, muốn xin một bữa cơm”.
Bà lão nhìn chằm chằm vào hắn rất lâu, bỗng nhiên bật cười ha hả:“Xem cái thân già ta kìa, cứ để khách đứng ở trước cửa mãi thế này, mauvào đi”.
Căn phòng rất chật chội, bà lão thắp một ngọn đèn dầu, trong ánh đènđung đưa, có thể nhìn thấy những bức tường bằng đất bùn, mái lợp ngói,Dung Trần Tử ngồi xuống bên một cái bàn, bỗng nhiên hắn cau mày – trênàn phủ đầy bụi, chứng tỏ đã rất lâu rồi chưa có người quét dọn.
Lát sau, bà lão bưng lên một bát cháo nguội ngắt, Dung Trần Tử ngửithử, cháo đã thiu rồi. hắn dùng đũa trộn trộn bát cháo, tay phải mới chỉ kịp bấm niệm khẩu quyết, thì bà ta đã nhào tới. hắn không hề sợ hãi,tay phải vừa xuất hiện bảo kiếm liền đâm xuyên qua quả tim lạnh lẽo củabà ta. Lúc ngã trên đất bà ta vẫn còn vặn vẹo, há to miệng, bên trongliền có một con rắn ba mắt nền trắng vân vàng từ từ bò ra, cái đầu rắnvừa mới thò ra, hắn liền chém ngay một nhát kiếm xuống, nhưng da rắn quá dai, đường chém này chỉ để lại một vết máu nhàn nhạt. Con rắn hung hãn, ngoác miệng phun ra một luồng nọc độc, hắn nghiêng người né tránh, nọcđộc bắn lên trên chiếc bàn gỗ cũ kĩ, trong nháy mắt chiếc bàn đã bị rỗlỗ chỗ.
Con rắn đã trườn hẳn ra khỏi thân thể người, cái đuôi vừa vung lên,thì dường như có một tia chớp lao tới rất nhanh. Dung Trần Tử giơ kiếmchuẩn bị nghênh đón, thì con rắn đang lao đến trước mặt hắn bỗng nhiênnổ tung tóe. Giống như bị một cơn lốc xoáy từ từ xé rách, ngay cả xươngrắn cũng bị gãy thành mấy đoạn.
Máu bắn lên khắp đầu cổ mặt mũi Dung Trần Tử, nên hắn đành phải đặtHà Bạng xuống dưới đất, hỏi: “Người đã biết trấn Lăng Hà xảy ra chuyệntừ lâu rồi đúng không?”.
Từ trong chiếc tay nải, giọng nói của Hà Bạng vang lên nặng nề: “Tachỉ nghĩ đã rất lâu rồi con rắn ba mắt không có động tĩnh gì, không biết liệu có phải nó bày kế nghi binh trên núi Trường Cương để lừa chúng tahay không. Chà… Xem ra hiện giờ đúng là trấn Lăng Hà xảy ra chuyện thậtrồi”.
Nàng hóa thành hình người, vẫn mặc bộ váy áo kết lại từ nước, nhưnggiờ Dung Trần Tử không có tâm trí đâu mà quan tâm đến bộ váy “hở hangđến gần như bại hoại thuần phong mĩ tục” ấy nữa, ánh mắt hắn ảm đạm:“Thanh Hư Quan của ta tọa lạc ở đây, vậy mà lại để dân chúng gặp phảiđại nạn này…”.
Hà Bạng khoác cánh tay nhỏ nhắn lên vai hắn, thân hình mềm mại nhẹnhàng của nàng cọ cọ vào người hắn: “thật ra trên thế gian này, kẻ nàothích ứng được thì sẽ tồn tại, Tri quan hà tất phải tự trách mình. Huống hồ, hiện giờ chúng ta nên đi xem thử xem có nhà nào không nấu cháo LạpBát không! Tết Lạp Bát mà không nấu cháo Lạp Bát, thì đó nhất định làcon rắn ba mắt!”.
Dung Trần Tử kiểm tra một lượt khắp các gian phòng, rồi cũng đành thở dài, nói: “Cách phân biệt yêu kiểu này, thật là xưa nay hiếm thấy”.
hắn dắt Hà Bạng đi gõ cửa từng nhà một, suốt cả quãng đường đi chỉ có năm sáu nhà nấu cháu Lạp Bát, có một hộ cuộc sống quả thật quá khamkhổ, nhưng cũng dùng củ cải muối thêm chút ít thịt lợn vào để thay thế.Dung Trần Tử cũng ngộ ra được một đạo lí – Con rắn ba mắt đúng là khôngbiết ăn Tết.
Có nhà cũng nấu cháo Lạp Bát nhưng lại có hành vi né tránh, Hà Bạngliền tập trung hết tất cả mọi người lại một chỗ, hỏi từng người từngngười một, câu hỏi thì vô cùng đa dạng, ví dụ như: “Tết Đoan Ngọ sẽ ănmón gì?”, “ Tết Nguyên Tiêu ăn món gì?”… Nếu không trả lời được thì nàng sẽ lập tức dùng thuật Phong liệt giết chết, sau khi giết xong nhìn lại, tất cả những thi thể đó đều là rắn ba mắt.
Tuy Dung Trần Tử thấy cách này vô cùng hoang đường, nhưng quả thật có hiệu quả, nên cũng không ngăn cản. Hai người đi đến tận cuối con phố,đã giết được không dưới năm mươi con rắn ba mắt. Hà Bạng cũng hơi mệt.Dung Trần Tử cúi người xuống bế nàng lên: “Xem ra phải tập trung nhữngngười dân còn sót lại trong trấn đến ở trong Thanh Hư quan, đợi đến khinạn rắn này qua đi rồi tính tiếp”.
Hà Bạng ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, chiếc chuông vàng ở cổ chânphát ra tiếng đinh đinh, trong đêm tối nghe vô cùng rõ ràng: “Tri quan,người ta mệt lắm rồi”.
Giọng nói của nàng mềm mại không còn chút sức lực, khiến Dung Trần Tử không khỏi đau lòng: “Vậy người ở đây đợi ta, tình hình nguy cấp, erằng không thể để chậm trễ thêm được nữa”.
Hà Bạng có chút do dự: “Người ta muốn đi cùng với ngươi”.
Dung Trần Tử sợ tổn thương đến nguyên khí của nàng, đành phải biếnnàng về hình dáng con trai, sau đó cuốn trong tay nải cõng sau lưng.
Hà Bạng tỉnh dậy đã thấy mình ở trong Thanh Hư quan, Dung Trần Tửngâm nàng trong làn nước ấm, lệnh cho Thanh Trinh và Thanh Vận thỉnhthoảng lại thêm một chút nước nóng vào, còn mình thì đi sắp xếp cho hơnmột trăm hộ dân trong trấn mà hắn đã dẫn theo lên núi lần này. Con rắnba mắt từng giả mạo làm Lưu Tẩm Phương vì muốn lấy lòng Hà Bạng, nên đãđặc biệt xuống núi lấy trộm vài cân sườn lợn, Thanh Vận giấu sư phụ lénnấu một nồi cháo Lạp Bát. Lúc này hai người một rắn đang canh cho HàBạng. Thanh Trinh lần đầu tiên được nhìn tận mắt thứ mà trong truyềnthuyết vẫn gọi là yêu quái, nên thấy vô cùng mới mẻ. Thỉnh thoảng hắnlại thò đầu ngón tay ra chọc chọc lên vỏ của Hà Bạng, thì thào hỏi: “Sưđệ, đệ nói thử xem con trai tinh này thật sự có thể biến thành Hải hoàng được không?”.
Thanh Vận trợn tròn mắt: “Sư huynh, con rắn ba mắt này còn có thể bắt chước thành hình dáng con người nữa kìa. Huynh đừng vì ít được trôngthấy mà ngạc nhiên đến mức ấy chứ…”.
Hà Bạng mở hai mảnh vỏ ra thổi ra một chuỗi bong bóng, Thanh Vận vộivàng chạy tới, nói: “Tiểu đạo đã nấu một nồi cháo Lạp Bát rồi, bệ hạ mau đứng dậy tranh thủ ăn khi còn nóng đi”.
Hà Bạng vừa ừ hử một tiếng, thì con rắn ba mắt đã chen lên: “Hì hì,Hải hoàng bệ hạ, chỗ sườn heo này là ta đặc biệt tìm về để hiếu kínhngười đấy!”.
Hà Bạng vui vẻ đáp: “Tiểu tam nhi, vẫn là người ngoan nhất”. Nàng nhả từ trong vỏ ra một viên ngọc màu hồng tỏa ánh sáng lấp lánh: “Cái nàythưởng cho ngươi!”.
Vừa nhìn thấy viên ngọc con rắn ba mắt lập tức run rẩy: “Lại là trân châu nữa sao? Bệ hạ…”.
Hà Bạng sốt ruột: “Cái gì mà trân châu, đây là nội đan của yêu quáihải quy, vô cùng trân quý!”. Con rắn ba mắt nửa tin nửa ngờ, Hà Bạngkhông kiên nhẫn nữa: “Có muốn không, không muốn thì trả lại cho ta”.
Con rắn ba mắt cắn răng, cúi đầu xuống nhanh chóng dò tìm, rồi ngậmviên trân châu vào miệng, sau đó nuốt xuống ực: “Cám ơn bệ hạ”.
Hà Bạng hừ hừ vài tiếng. Nàng là đại yêu sống hơn ngàn năm, mấy nămgần đây lại thường ở dưới biển, nói tới bảo bối thì tuyệt không ít chútnào. Thanh Vận vừa nhìn thấy, liền có chút thèm: “Bệ hạ, cháo là do tiểu đạo nấu đấy!”.
Hà Bạng há to vỏ: “Ngươi cũng ngoan, nhưng ngươi là đạo sĩ, bảo bối ở đây của ta toàn là của yêu quái, ngươi không thể dùng được đâu… À, córồi”. Nàng lăn một vòng, rồi nhả ra một cái hồ lô be bé óng ánh trongsuốt: “Đây là bình thu yêu, có thể hút được những tiểu yêu quái hơn trăm năm tuổi, cho ngươi”.
Thanh Vận nhận lấy, đến lượt Thanh Trinh cũng vác mặt ra nói: “Bệ… Àkhông, sư nương! Sư nương, người không thể nhất bên trọng nhất bên khinh như vậy được! Đồ nhi có công thêm nước cho người mà…”.
Hà Bạng thấy khó hiểu: “Sư nương là gì?”.
Thanh Trinh vội vàng giải thích: “Chính là thê tử của sư phụ, sư phụ như cha, sư nương như mẹ!”.
Hà Bạng phun ra một chuỗi bong bóng rất đẹp, nói: “không sai khôngsai, ngươi cũng ngoan, ừ, cho ngươi cái gì nhỉ…”. Trong vỏ của nàng vang lên một loạt những tiếng đinh đang giòn tan, nàng lục tìm rất lâu cuốicùng cũng tìm ra: “Á, cho ngươi ngọc cấp nước, nó có thể thay đổi thủymạch, tuy Hoàng Hà Trường Giang thì không thay đổi được, nhưng giếngnước, nguồn nước chảy gì gì đó thì là chuyện nhỏ”.
Dung Trần Tử vừa quay về, thì phát hiện ra hai tên đệ tử của mìnhđang vì hai món pháp bảo bé nhỏ, mà bán luôn cả vị sư phụ là hắn… hắnvốn là người trầm ổn, lập tức nghiêm giọng giáo huấn: “Người cho ThanhVận bình thu yêu, hắn sẽ không chịu chăm chỉ học tập thuật trừ yêu nữa!Người cho Thanh Trinh ngọc cấp nước, hắn sẽ không chú ý đến việc xem xét địa mạch sơn thế. Cái thói ham ăn biếng làm một khi đã thành quen rồi,thì bọn chúng sẽ chẳng làm được việc gì ra hồn cả đâu! Hai người cácngươi căn cơ chưa vững, mà đã có suy nghĩ một bước lên trời rồi hả?”.
Thanh Trinh, Thanh Vận bị giáo huấn không dám ngẩng đầu lên nhìn. HàBạng đang ở trong bồn trèo vào lòng hắn, vươn chân rìu ra trêu hắn: “Tri quan đang giận à?”. Lông mày của Dung Trần Tử như dao khắc, Hà Bạng lại bắt đầu giở trò vô lại: “Khốn kiếp, ngươi thân là sư phụ mà lại nhỏ mọn như vậy, còn dám tức giận! Ngươi mà tức giận thì lão tử khóc cho ngươixem!”.
Dung Trần Tử thật sự sợ nàng rồi, nhìn thấy Thanh Trinh, Thanh Vậnđầu cúi thấp đến độ mặt sắp dính xuống dưới đất đến nơi, hắn liền hừlạnh một tiếng nói: “Còn đứng mọc rễ ở đó làm gì, không mau ra ngoài làm việc đi!”.
Thanh Trinh, Thanh Vận lập tức vâng dạ, rồi vội vàng chạy như thểdưới chân có bôi dầu. Lúc ấy Dung Trần Tử mới ôm Hà Bạng vào trong lòng, lấy khăn sạch lau khô cho nàng: “Bọn chúng đang trong giai đoạn học hỏi mọi thứ, không thể chiều chuộng tùy tiện được”.
Hà Bạng rầu rĩ đáp lại một tiếng, rồi nàng biến về hình người, bộ váy áo trên người chỉ che được một phần ba đùi, Dung Trần Tử khẽ nuốt nướcbọt, lại không tránh khỏi cùng nàng ôm ấp nồng đượm một phen.
Nhưng ngày hôm sau, toàn bộ Thanh Hư quan nhận được một tin như sétđánh giữa trời quang – Triều đình truyền lệnh tới, nói Trang Thiếu Khâmphải phong tỏa Lý Gia Tập và trấn Lăng Hà lại, bắt đầu từ hôm nay, không cho phép bất kể người nào được ra vào ở cả hai nơi này. Để tránh tìnhhình lan rộng, dân trong thôn, bất luận là người hay rắn, tất cả đều bịphóng hỏa thiêu cháy.
Trong thoáng chốc trấn Lăng Hà trở nên vô cùng hỗn loạn.
Việc triều đình muốn thiêu rụi trấn Lăng Hà và Lý Gia Tập, đươngnhiên đại đa số người trong Đạo tông đều không đồng ý, nhưng Minh xà đãlâu không có động tĩnh gì, hiện cũng không một ai biết khi đối phó vớichúng sẽ nắm chắc được bao nhiêu phần thắng. Hơn thế, từ xưa giới gianghồ đã không can thiệp vào chuyện của quan phủ, nghĩ tới nghĩ lui, khôngít người trong đạo môn đều cáo từ ra đi. Trang Thiếu Khâm quá hiểu tínhcách của Dung Trần Tử, cũng vì có vị Quốc sư như hắn ở đây, nên tênThiên hộ đến truyền lệnh mới ngần ngại không lập tức thi hành ngay.
Trong thôn trang đã bắt đầu có người bỏ trốn, nhưng chỉ với hơn haitrăm hộ dân, sao có thể thoát khỏi giáo dài thương sắc của đám quanbinh?
Dung Trần Tử vô cùng lo lắng, vì có Trang Thiếu Khâm, nên hơn mộttrăm người trong Quan có thể được đưa ra khỏi trấn Lăng Hà, nhưng nếutrong số hơn một trăm người ấy dù chỉ có một người là do Minh xà giảmạo, thì từ nay về sau sợ rằng sẽ không thể yên bình được nữa. Dù đã thử kiểm tra bằng trăm cách khác nhau, nhưng có ai dám đảm bảo trong sốnhững người này không có con Minh xà?
Hôm ấy, Dung Trần Tử cùng Hành Chỉ chân nhân và mọi người đã nghiêncứu tỉ mỉ mười mấy con Minh xà con, nhưng vẫn không có kết quả. Đếntrưa, hắn ngồi xuống bên giường, đầu mày nhíu chặt, thở ngắn than dài.Hà Bạng ôm lấy cổ hắn, an ủi bằng giọng nói yêu kiều: “Tri quan khôngcần phải âu sầu như vậy đâu, thiên tai thì triều đại nào, thời thế nàocũng có cả. Hơn nữa, những con rắn ba mắt này suy cho cùng làm ngườichưa được lâu, muốn kiểm tra thì sớm muộn cũng có cách thăm dò ra thôi”.
Dung Trần Tử vỗ nhẹ lên lưng nàng, giọng nói nhỏ nhẹ mà dịu dàng:“Đạo trời vô thường, người tu đạo tuy có lòng muốn diệt trừ tà ma bảo vệ chính nghĩa, nhưng rốt cuộc lại chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người từng người một mất mạng. Dù ta hiểu đạo lí sinh tử vốn do số mệnh, nhưng ítnhiều cũng khó lòng chấp nhận được”.
Hà Bạng như một chú mèo con cuộn tròn lại trong lòng Dung Trần Tử,hắn không khỏi nảy sinh cảm giác yêu thương ấm áp: “Nếu người mệt thì đi nghỉ một lát trước đi”. hắn có một thoáng chần chừ: “Bên Thiếu Khâm đưa tin tới, nói mọi người phải mau chóng rời khỏi trấn Lăng Hà… Người cómuốn đi không?”.
Hà Bạng để mặc hắn vỗ lưng cho mình, do dự một lúc rồi mới cất lờikhuyên: “Tri quan, thật ra chuyện của Minh xà vốn là chuyện của đươngkim Hoàng thượng, ông ta muốn ra mặt giải quyết… vậy thì cứ vứt cho ôngta là xong thôi. Người dân trong trấn Lăng Hà tuy rằng vô phúc gặp phảitai họa, nhưng số kiếp nhân gian, làm gì có lí nào lại để tất cả muôndân phải mất mạng bao giờ? Nên ta thấy…”. Sắc mặt Dung Trần Tử vô cùngnghiêm túc: “Ngày mai bần đạo sẽ lập tức đưa người rݩ khỏi đây, nhưngvới những người dân trong trấn sắp bị chôn thân trong biển lửa, thì bầnđạo khó mà khoanh tay đứng nhìn được”.
Hà Bạng vuốt ve khuôn mặt hắn: “Tri quan không đi sao?”.
Dung Trần Tử mím chặt môi, hồi lâu mới lắc đầu nói: “Ta không thể điđược. Suốt đoạn đường đêm qua chúng ta đi, có gần một nửa số dân ở đócòn chưa bị đám rắn mượn khí hay kí sinh, ta muốn bảo Trang Thiếu Khâmtranh thủ thời gian trong vòng ba ngày, đưa tất cả những người dân vôtội trong trấn ra khỏi núi. Hơn nữa thuật pháp của hai con Minh xà dướichân núi Trường Cương vốn thuộc mệnh hỏa, cho dù có châm lửa, cũng chưachắc đã làm tổn hại được đến tính mạng của chúng. Đến lúc ấy… chỉ sợ sẽlà một trận chiến ác liệt nữa”.
Hà Bạng khẽ liếm lên cổ hắn: “Tri quan không đi ta cũng sẽ không đi”.
Tay phải của Dung Trần Tử vỗ đều lên lưng nàng, nhưng trong lòng lại như có một dòng nước ấm áp chảy qua: “Ừ”.
Đến chiều, Giang Hạo Nhiên lại tìm tới, hắn cũng không thèm kiêng kịgì Dung Trần Tử, trực tiếp kéo Hà Bạng đi: “Triều đình đã hạ lệnh rồi,nàng còn ở lại nơi này làm gì nữa? Trừ yêu diệt quái là chuyện của đámbảo vệ chính đạo, cũng là chuyện của cánh đàn ông, không liên quan gìtới nàng, nàng không cần phải xen vào, lập tức theo ta trở về sông GiaLăng!”.
Hà Bạng né cánh tay hắn, núp sau lưng Dung Trần Tử, Dung Trần Tử vươn cổ tay ra che chắn: “Giang Tôn chủ, hiện giờ nàng ấy là khách của bầnđạo, nên xin các hạ hãy tôn trọng”.
Trong lòng đang giận dữ, Giang Hạo Nhiên không kịp nghĩ mà đáp trảngay: “Tôn trọng? Ngài là người uất gia, bình thường cùng nàng ấy chàngchàng thiếp thiếp, ôm ôm ấp ấp, lúc ấy sao không nghĩ tới chuyện nên tôn trọng?”.
Khuôn mặt Dung Trần Tử thoáng ửng hồng, nhưng vẫn bảo vệ Hà Bạng,phong thái uy nghiêm đáng sợ, không mảy may nao núng: “Nếu như nàng ấyđồng ý, bần đạo đương nhiên không còn gì để nói, nhưng nếu nàng ấy có dù chỉ có một chút không muốn thôi, thì Tôn chủ đừng nên vô lí như vậy!”.
Giang Hạo Nhiên siết chặt hai nắm tay, sắc mặt tái mét: “nói vậy là,đạo trưởng đang muốn gây khó dễ cho Giang mỗ này phải không?”. Tronggiọng nói của hắn chứa đựng vẻ uy hiếp, Hà Bạng thò đầu ra từ sau lưngDung Trần Tử, có chút chần chừ. Dung Trần Tử vẫn vững vàng như núi đá:“Nếu Giang Tôn chủ nghĩ như vậy, thì bần đạo cũng không còn gì để nói”.
Ánh mắt của Giang Hạo Nhiên dần trở nên sắc nhọn, ngữ điệu lạnh nhưbăng: “Vậy nếu hôm nay Giang mỗ nhất định phải mang nàng ấy đi, đạotrưởng định sẽ làm gì?”.
Dung Trần Tử ngước mắt lên nhìn thẳng, không chút nhượng bộ: “Nếu nàng ấy không muốn, thì tuyệt đối không được”.
Lời vừa dứt, hai bên lại rơi vào thế giằng co, Giả Nghiệp đại sư đang muốn đứng ra giảng hòa, liền bị Giang Hạo Nhiên chặn lại. Giọng nói của hắn đầy vẻ kiêu ngạo: “Dung Trần Tử, ngài có muốn đánh cược với Giangmỗ không?”. Diệp Điềm vô cùng sốt sắng, vội vàng chạy tới giật giật ốngtay áo Dung Trần Tử, nhưng hắn phớt lờ: “Vậy là có ý gì?”.
“Hôm nay, có rất nhiều cao sư trong đạo môn ở đây, vậy thì mời các vị ấy đứng ra làm chứng. Chúng ta đơn đả độc đấu, nếu ngài bại trận, thìphải để Giang mỗ này đưa nàng ấy đi, từ nay về sau vĩnh viễn không baogiờ qua lại với nàng ấy nữa”. Giang Hạo Nhiên nhìn xuống tay mình, tayhắn rất to, các đốt ngón tay cũng thô dày một cách đặc biệt, màu sắc rất tốigiống như một loại dụng cụ được mạ vàng giờ đã bị bạc màu vậy. Giọng điệu của hắn càng lúc càng quả quyết: “Còn nếu Giang mỗ bại trận, thìkhông những không gây khó dễ cho Hà Bạng, mà thậm chí còn kính lễ ngàinhư sư phụ, theo ngài đi tiêu diệt rắn ba mắt, cho đến khi nào cứu rađược người cuối cùng mới thôi”.
Dung Trần Tử còn chưa kịp trả lời, thì Cao Bích Tâm đã lao tới, sắcmặt nàng ta đầy giận dữ: “Giang Hạo Nhiên! Những lời chàng đã từng hứavới mẹ thiếp lẽ nào đã quên cả rồi sao? Hà Phán đã đi theo nhiều gã đànông như vậy, từ lâu đã bị người ta chơi chán rồi, chàng lại vẫn nhớ mãikhông quên… Chàng…”.
“Câm miệng!”. Dung Trần Tử quát, hắn ôm chặt Hà Bạng vào ngực, chechở bảo vệ nàng. Hà Bạng chớp chớp mắt mấy cái, cuối cùng lộ ra vẻ lolắng: “Tri quan… hắn ta tu luyện một loại công phu rất cương mãnh, hiệnđã không cần dùng tới binh khí rồi, hắn ta rất lợi hại”. Rồi nàng nở nụcười xinh đẹp, dường như những lời Cao Bích Tâm vừa nói không hề lọt vào tai nàng: “đã sống bao năm như vậy, những lời khó nghe hơn cũng đã từng được nghe hết cả rồi, Tri quan đừng để ý tới nàng ta”.
Dung Trần Tử không nhìn về phía Giang Hạo Nhiên nữa, cất giọng rấttrịnh trọng: “nói cho ta biết quan hệ của người và Giang Hạo Nhiên”.
Hà Bạng ngẩng đầu lên nhìn hắn, sắc mặt hắn như đang kết một mànsương, nhưng trong đôi mắt lại chứa đựng sự yêu chiều khó lòng che giấu. Hà Bạng bỗng có dũng khí: “Có một năm vì tranh giành miếng ăn, sư huynh ta đã đánh nhau với một đám Hải tộc, cuối cùng huynh ấy bị thương, đành phải bỏ ta lại. Chính Giang Hạo Nhiên đã cứu ta”. Giang Hạo Nhiên ngheđến đây, vẻ mặt rất đắc ý: “Nàng vẫn còn nhớ, Phán Phán, ta có ơn cứumạng nàng, sao nàng không mảy may nghĩ cho ta chứ?”.
Hà Bạng không để ý gì tới hắn, tiếp tục nói: “Ta đi theo hắn đến sông Gia Lăng, gia tộc của bọn hắn rất lớn, lại chê ta không có gia thếchống lưng, một vài bậc trưởng bối vì e ngại tu vi ngàn năm của ta, nênvẫn giữ ta lại”. Nàng dựa vào lòng Dung Trần Tử, vô cùng tủi thân: “hắntu luyện Xí dương quyết, một loại công phu cương mãnh, nên tính tình rất xấu, động một tí là đánh người ta! Sau đó có một lần bọn ta giết đượcmột con chim Phong [1], đã giao hẹn hắn lấy những thứ pháp bảo kia, còncho ta thiên phong linh tinh của nó. Nhưng nào ngờ mười mấy năm sau côcô của hắn biết chuyện, liền bắt ta giao thiên phong linh tinh ra choCao Bích Tâm, còn nói… còn nói…”.
[1] Chim Phong theo truyền thuyết là một con chim thần, sống ở trênthiên đường, ăn mật hoa, uống nước sương, khi múa sẽ vang lên tiếng nhạc mê hồn, có đầu màu vàng chanh, với bộ lông vũ tuyệt đẹp, chiếc đuôi xòe rộng rực rỡ. Nó có nhiều tên khác như chim Cực lạc, chim Mặt trời, chim Thiên đường.
Giọng nói của nàng càng lúc càng nhỏ, Giang Hạo Nhiên tiến thêm vàibước: “Trước đây là ta không tốt, lúc ấy ta hay nổi nóng, nhưng cũng rất dễ nguôi giận. Huống hồ, Giang gia thu nhận nàng hơn một ngàn năm, giờta lại đi tìm nàng mất hơn ba trăm năm, lẽ nào nàng không hiểu được lòng ta sao? Tính khí của cô cô ta nàng cũng biết, ta cũng chẳng có cách nào khác! Hơn nữa, nàng đã có thiên thủy linh tinh, nếu cho biểu muội tathiên phong linh tinh, thì Giang gia của chúng ta ít nhất có hai Nội tu, sao nàng không thể thử suy nghĩ cho ta chứ?”.
Dung Trần Tử rốt cuộc cũng cởi bỏ được chút nghi ngờ: “Chẳng tráchnàng đã từng tu pháp thuật thuộc mệnh phong, nhưng lại không thể sử dụng được”. Hà Bạng ôm lấy thắt lưng Dung Trần Tử, mắt đã ngân ngấn lệ:“Nhưng hắn đã đồng ý là sẽ cho ta rồi mà! Ta không cho, hắn liền chémvào tim ta rồi lấy đi!”. Nàng ôm Dung Trần Tử rồi bắt đầu khóc: “Bọn họđều nói hắn đã cứu ta, ta nên lấy thân báo đáp, nhưng hắn lại không đốixử tốt với ta!”.
Dung Trần Tử vỗ nhẹ lên vai nàng, còn chưa kịp lên tiếng, thì DiệpĐiềm đã buông lời trách móc: “Ta khinh cái tên họ Giang nhà ngươi! Làmgì có cái lí đồ ngươi đã đem đi tặng rồi lại còn đến đòi về chứ? Hơnnữa, nàng ta Nội tu suốt mấy ngàn năm, đừng nói là sông Gia Lăng củangươi, thậm chí ngay cả Đông Hải sợ là cũng không tìm được mấy người?không có nàng ta ngươi có giết được chim Phong không? Những năm thángsống ở sông Gia Lăng lẽ nào các ngươi sai phái nàng ta làm việc còn ítchắc? Đến phú cuối lại không biết xấu hổ còn nói đến hai chữ thu nhận”.
Nàng vẫn còn muốn nói tiếp, thì Dung Trần Tử đã ngăn lại, ngữ điệucủa hắn trầm ổn, như kìm nén cơn giận: “Giang Tôn chủ, bất luận trướcđây đã xảy ra những chuyện gì, hiện giờ nàng ấy là người của bần đạo.Chuyện đánh cược, thứ cho bần đạo không thể. Xét đến cùng, nàng ấy cũngcó những suy nghĩ riêng của mình, bần đạo không có cái quyền đánh cượcấy. Thanh Hư quan này nàng ấy muốn đến thì đến muốn đi thì đi, bần đạotuyệt đối không cho phép bất cứ một ai cưỡng ép nàng ấy. Nhưng nếu nhưGiang Tôn chủ vui lòng chỉ giáo, thì bần đạo cũng muốn được lãnh giáomột lần”.
Đôi mắt Hà Bạng mờ lệ, Dung Trần Tử liền cúi đầu xuống lấy khăn lụavi cá lau nước mắt cho nàng, những lời nói cử chỉ dịu dàng ấm áp ấy cũng không giấu được vẻ tuấn tú, phong thái trác tuyệt của hắn. Giang HạoNhiên cười lạnh: “Khá khen cho một tấm si tình, hôm nay Giang mỗ cũngthật sự muốn lĩnh giáo vài chiêu của cao đồ của Tử Tâm đạo trưởng”.
Dung Trần Tử ra hiệu cho Diệp Điềm kéo Hà Bạng lùi lại, tiến lêntrước vài bước, rồi đột nhiên hắn tháo chiếc túi càn khôn buộc ở bênhông ra đưa cho tên đệ tử đứng bên cạnh, thân hình vững như núi đá, ngữthái ung dung: “Giang Tôn chủ là Võ tu, lại là thân yêu, ta dùng đạothuật, thì nghĩa là lấy mạnh hiếp yếu mất rồi”. Những lời hắn vừa nóikhiến mặt mũi Hành Chỉ chân nhân và Giả Nghiệp đại sư đều biến sắc.
“Tri quan…”. Giọng nói của Hà Bạng khẽ vang lên sau lưng. Dung Trần Tử không ngoảnh lại, thản nhiên nói: “không sao đâu”.
hắn không hề rút kiếm ra khỏi vỏ, tập trung tinh thần điều hòa hơithở, tay giơ lên bày ra thế Thái cực quyền. Giang Hạo Nhiên xoa hai bàntay giống như làm bằng vàng của mình, cười gằn: “Dung Trần Tử, là chínhngài tự tìm đến chỗ chết, chớ nên oán trách người khác!”.
Hai tay Giang Hạo Nhiên từ từ phát ra một luồng ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt, hàng râu đẹp dưới cằm cũng nhất loạt dựng ngược lên. DungTrần Tử chân đạp Vũ bộ [1], bước đi nhẹ nhàng theo hình chòm sao BắcĐẩu, an nhiên thoải mái, uyển chuyển tựa mây trôi. Diệp Điềm kéo Hà Bạng lùi lại, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, mặt cố làm ra vẻ trấn tĩnh, nhưng trong giọng nói lại lộ vẻ bất an: “cô thấy khả năng sư ca thắng đượctên họ Giang đó là bao nhiêu?”.
[1] Vũ bộ là một loại động tác dùng trong các nghi lễ tế thần của đạo sĩ, tương truyền là do Hạ Vũ sáng tạo ra nên gọi là Vũ bộ.
Hà Bạng nhìn Dung Trần Tử đang ở trong sân đấu, khuôn mặt đỏ bừng,nước mắt lưng tròng: “Nếu Tri quan không đánh lại được, thì chúng ta sẽđánh lén hắn”.
Khóe miệng Diệp Điềm giật giật, dùng những lời lẽ nghiêm túc nhất đểlên lớp nàng: “Sư ca không phải là người bạo lực hiếu chiến, một khi đãgiao hẹn, thì chuyện thắng bại là do hai người bọn họ tự mình chọn lấy,người xung quanh sao có thể can thiệp vào được?”. Hà Bạng không phục:“Đánh không lại cũng không thể giúp sao?”.
Diệp Điềm lo lắng: “Đó là lẽ đương nhiên, nói mà không giữ lời là việc bẩn thỉu chỉ có bọn tiểu nhân mới làm!”.
Hà Bạng hơi lo lắng: “Nếu Tri quan không đánh lại được thì phải làm thế nào…?”.
Giang Hạo Nhiên và Dung Trần Tử giao đấu, mọi người xung quanh đềucảm nhận được một lực ép cực lớn, phong chưởng như dao, mỗi khi quét qua thổi bay hàng mày làm đứt sợi tóc. Đám tiểu đạo sĩ láo nháo lùi ra xa,Hà Bạng thi triển một dải nước hộ thân, khiến Diệp Điềm cũng được hưởngsái, không phải chịu sự quấy nhiễu của phong chưởng. Dung Trần Tử thôngqua ý niệm truyền xuống hai bàn tay và hai ngón chân, dùng Triền ti kình [2] để đáp trả. Luồng ánh sáng màu vàng kim phát ra từ song chưởng củaGiang Hạo Nhiên càng lúc càng rực rỡ là do vận công lực thêm vào. Độngtác của hắn cũng càng lúc càng nhanh, chưởng phong quét qua mọi người,dày đặc như mạng nhện, không một loại binh khí nào có thể lại gần cơ thể hắn. Thoảng có một chiếc lá đông lướt qua, lập tức bị xé vụn.
[2] Triền ti kình là thuật ngữ trong Thái cực quyền, một loại kĩthuật xoắn vặn như quấn tơ rất phức tạp, khó thực hiện và không phải aicũng làm được.
Các chiêu thức của Dung Trần Tử dường như chỉ mang tính phòng thủ,nhưng phần hạ bàn vẫn rất vững chắc, chân đi theo thế âm dương Bát quái, không tiến cũng chẳng lùi, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc luôn giữ vững vị trí chính giữa trong Bát quái. Diệp Điềm tóm chặt lấy tay HàBạng: “Sư ca định khiến hắn tiêu hao hết công lực ư?”.
Hà Bạng vội vàng giãy ra khỏi bàn tay Diệp Điềm, ra nói: “Chỉ sợ làkhông được, Giang Hạo Nhiên đạo hạnh ngàn năm, suốt nghìn năm qua lại si mê luyện Xí dương quyết, nên nội công thâm sâu khó lường, nếu nói vềviệc kéo dài thời gian, Tri quan chưa chắc đã bằng được hắn”. Trong sânđấu, tuy hai người đang tập trung đọ sức, nhưng tất nhiên vẫn nghe rấtrõ giọng nói của nàng. Giang Hạo Nhiên liếc nhìn Hà Bạng, chưởng hóathành quyền: “Nàng đã biết vậy, sao vẫn còn muốn để hắn ta uổng mạng vìmình?”.
Hà Bạng tựa vào cột cờ vàng yêu kiều đứng dậy: “Giang Hạo Nhiên, Xídương quyết là bí thuật của bản môn, nếu không phải sư huynh ta qua đời, không còn truyền nhân, thì ta tuyệt đối không bao giờ truyền nó lại cho ngươi. Nhưng dù nội công pháp môn có cao thâm tới đâu, thì cũng khôngcó nghĩa là không có nhược điểm”. Giang Hạo Nhiên nghe vậy, sắc mặt độtnhiên thay đổi. Hà Bạng chậm rãi đi một vòng quanh sân đấu: “Ngươi cứuta một mạng, nhưng ta cũng giúp ngươi làm không ít việc, giờ coi như nợnần đã thanh toán xong”. Nét mặt nàng càng lúc càng nghiêm túc: “Triquan, tấn công vào năm huyệt Thần đình, Thượng tinh, Bách hội, Cườnggian và Phong phủ!”.
Giang Hạo Nhiên nghe xong vô cùng kinh hãi, hắn lấy dạ tiểu nhân đolòng quân tử, lập tức thu tay về bảo vệ đầu. Nhưng Dung Trần Tử lẽ nàolại là hạng người lợi dụng lúc người khác gặp nguy, hắn căn bản không hề có ý định bất ngờ tấn công vào năm huyệt đó. Giang Hạo Nhiên đột nhiênthu lại quyền cước, liền bị một chưởng của Dung Trần Tử đánh thẳng vàomạng sườn, chỉ nhìn thôi thì thấy lực hắn đánh ra không mạnh lắm, nhưngkhi kình lực của đường quyền đó tác động vào cơ thể, lại khiến Giang Hạo Nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
“Nàng…”. hắn chỉ tay về phía Hà Bạng, cả người run lên vì giận dữ. Hà Bạng vui vẻ reo lên một tiếng, nhảy tới ôm chặt lấy Dung Trần Tử: “Oaoa oa oa… Tri quan thắng rồi, thắng rồi!”.
Giang Hạo Nhiên không phục: “Ngài dùng quỷ kế, sao có thể tính là thắng được?”.
Mặt Dung Trần Tử cũng ửng hồng, nhẹ nhàng trách Hà Bạng: “Lại nghịch ngợm rồi”.
Hà Bạng chẳng thèm để tâm đến nhiều thứ như thế, nàng ôm lấy cánh tay Dung Trần Tử: “Còn chưa đánh được con rắn ba mắt đâu đấy, Tri quan cầngì phải tính toán với hắn?”. Nàng thân thiết dán chặt người lên cánh tay Dung Trần Tử: “Tri quan không biết đâu, con Minh xà đực ấy là thần thúthượng cổ, bảo vật nhiều không đếm hết, trong cơ thể lại có một viênthiên hỏa linh tinh, nếu như viên thiên hỏa linh tinh ấy lọt vào tay lũngười xấu, thì mới là tai họa vô cùng khó lường!”.
Lời vừa dứt, dường như tất cả mọi người xung quanh đều ngừng thở.Linh tinh trong truyền thuyết là nguồn gốc của vạn vật, là trân bảo hiếm có trên đời chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Người sở hữu thiên thủylinh tinh nếu như tu luyện tới đủ trình độ, thì có thể hiệu lệnh mọinguồn nước chảy trong thiên hạ. Nếu như lại có cả thiên hỏa linh tinh…điều may mắn ấy to lớn biết nhường no?
Sau khi nghe xong, ngay cả ánh mắt của Cao Bích Tâm cũng như đangphát sáng – Giữa các linh tinh có tính tương sinh tương khắc, trong cơthể nàng ta có một viên thiên phong linh tinh, nếu có thể có thêm viênthiên hỏa linh tinh nữa, thì gió giúp lửa cháy đượm hơn, sau này cho dùlà Hà Bạng đạo hạnh ngàn năm đi nữa thì cũng sẽ bị nàng giẫm nát dướichân.
Từ thuở xưa khi bắt yêu diệt quái, nếu chỉ vì muôn dân, thì quá đơngiản tầm thường, nhưng nếu là vì bảo vật… thì lại là chuyện hoàn toànkhác. Cho dù không lấy được thiên hỏa linh tinh, thì nhặt hai, ba thứpháp khí thượng cổ cũng tốt mà…
Những người lúc đầu khi biết tin triều đình phái đi đều dao động thìgiờ khi nghe được việc này, lại dần dần đổi ý. Những người trước đâychưa từng phối hợp cùng nhau, chỉ thoáng chốc đã tập hợp lại thành mộtnhóm, quyết định sẽ sắp xếp ổn thỏa cho hơn một trăm hộ dân trong trấntrước, rồi sáng sớm ngày hôm sau mới xuất phát tới núi Trường Cương.
Mọi người làm những việc cần làm mãi đến tận đêm, hiếm khi thấy HàBạng ân cần, tắm rửa thay quần áo cho Dung Trần Tử. Dung Trần Tử khôngquen, vỗ nhẹ vào tay nàng: “Được rồi, tự ta làm được mà”. Hà Bạng khôngnghe, còn dùng đậu tắm [3] chà xát lưng cho hắn. Bàn tay nàng vừa mềmvừa mịn, Dung Trần Tử ngâm mình trong nước, nhắm mắt nghỉ ngơi tận hưởng sự phục vụ của nàng. Hà Bạng không cãi nhau với hắn, ngoan ngoãn bópvai giúp hắn thư giãn gân cốt.
[3] Đậu tắm một loại mĩ phẩm toàn năng thời cổ đại, có thể dùng đểrửa tay, rửa mặt, gội đầu, tắm rửa, giặt quần áo, với nguyên liệu chủyếu là đậu nành và được phối thêm với các loại dược liệu khác, tạo thành một dạng bột mịn rất thơm, tắm rất sạch.
Ước chừng khoảng hai khắc, cuối cùng Dung Trần Tử cũng khoác áo nhấcngười dậy, nắm lấy tay Hà Bạng: “Trời không còn sớm nữa, ngủ thôi. Ngàymai chúng ta khởi hành đến Lý Gia Tập”.
Hà Bạng gật đầu, hơi nước nóng bốc lên khiến khuôn mặt xinh xắn củanàng đỏ hây hây, giống như một trái táo ngày đông vừa chín tới. Bỗngnhiên trong đầu Dung Trần Tử dâng lên ý muốn cắn lên đó một miếng, hắntự nói thầm một tiếng xấu hổ, rồi lại nghĩ tới ngày mai vẫn còn cóchuyện quan trọng, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, bèn ôm Hà Bạng lêngiường: “Ngủ thôi”.
Rất rất lâu sau, Hà Bạng vẫn không thể ngủ nổi, bèn ngồi dậy. Đồ đạccủa nàng chưa được thu dọn, nên giờ đành đổ lung tung ra giường. DungTrần Tử đứng dậy khêu ngọn nến lên cho sáng hơn, hỏi: “Sao thế?”.
Hà Bạng xem xét từng hộp từng hộp hương liệu, miệng lẩm bẩm: “đangtìm ngàn nhật miên, nó có thể khiến người ta an thần ngủ ngon hơn”.
Dung Trần Tử cũng lao vào tìm giúp nàng, bên trong vỏ trai của nàngthật sự rất nhiều bảo bối, óng ánh chói chang rực rỡ khắp cả căn phòng.Dung Trần Tử khẽ thở dài, tìm rất lâu mới phát hiện ra một chiếc hộp màu đỏ bên trong có một chiếc hộp khác đựng một thứ như bùn nhão. hắn ngửithử một lượt rồi đưa cho Hà Bạng, Hà Bạng reo lên vui vẻ, cầm lấy chiếchộp chạy đến phía lư hương, lấy móng tay khều ra một ít rồi thêm vàotrong đó. Nàng đứng trước lư đợi cho mùi thơm tỏa ra. Dung Trần Tử vôtình quệt vào đống bảo bối trên giường của nàng, bất ngờ một chiếc bìnhngọc màu trắng bạc lăn đến trước mặt hắn, hắn nhặt lên rồi mở nút chaira. Bên trong là mấy viên thuốc tròn màu trắng giống như trân châu, Dung Trần Tử khẽ đưa lên mũi ngửi, sắc mặt lập tức tái đi – Là mạn đà latrắng, loại hoa tà ác khiến người ta trở nên sa đọa trong truyền thuyết, có thể khơi dậy những dục vọng ẩn sâu trong lòng người, đồng thời phóng đại chúng đến vô cùng. Thứ này không màu không vị, thậm chí có thể nóilà không độc, nhưng tu vi có cao đến đâu đi nữa thì cũng khó lòng phátgiác được. Mà một khi nó xâm nhập vào cơ thể, nhẹ thì khiến thần thứcrối loạn, nặng thì khiến tính tình người ấy từ đó về sau thay đổi hẳn,từ lương thiện thành hung ác, từ hung ác thành điên dại.
hắn nhón lấy một viên mân mê mãi trong tay, trong nháy mắt trái timđã chìm sâu xuống vực thẳm vô tận, hắn chợt nhớ tới Phu Á của Vu môn, và lần đầu tiên thân mật cùng Hà Bạng. hắn cứ luôn cho rằng thời điểm ấymình không khống chế được cảm xúc, là vì thuốc dẫn của Vu môn có chothêm mạn đà la trắng, nhưng giờ xem ra đó là âm mưu của Hà Bạng.
Sau đó hắn lại nghĩ đến rất nhiều chuyện, bao gồm cả những việc hắnvốn không muốn đào sâu suy nghĩ. Hà Bạng dùng hết khoảng thời gian hơnba trăm năm, thật sự chỉ vì muốn nếm thử máu thịt của hắn thôi sao? mộtyêu quái ích kỉ chỉ quan tâm đến mình như nàng, chỉ vì Minh xà tác oaitác quái mà đồng ý chịu ra mặt giúp đỡ, thật sự chỉ vì lời giao hẹn mộtcon rắn đổi lấy ba lạng thịt thôi sao? Đằng sau lí do nàng tiếp cận hắn, có phải còn có một âm mưu lớn hơn nữa không – Hay là nàng ấy có quan hệ gì với hai con Minh xà bị phong ấn dưới núi Trường Cương…?
Cả người hắn toát mồ hôi lạnh, lúc tỉnh táo lại, thì thấy Hà Bạngđang vòng tay lên cổ mình, giọng nói mềm mại như đang thì thầm, xinhtươi tựa một đóa hoa: “Tri quan, cảm giác thế nào?”. Nàng sờ sờ lên trán Dung Trần Tử, trợn tròn hai mắt: “Tri quan, ngươi chảy nhiều mồ hôiquá!”.
Nàng dùng một chiếc khăn lụa vi cá mềm mại lau lên trán hắn, DungTrần Tử cố gắng dừng hết những suy nghĩ của mình về chuyện này lại, độtnhiên hắn tóm chặt lấy cổ tay trắng nõn của Hà Bạng, phát hiện cả ngườimình bỗng run lên: “Hà Phán”. hắn duỗi cánh tay dài ra ôm chặt Hà Bạngvào lòng, gọi tên nàng một cách khó khăn. Hà Bạng như một con mèo conlười biếng: “Tri quan, ngươi mơ thấy ác mộng à?”.
Dung Trần khép hai mắt lại, giấu đi nỗi sợ hãi trong lòng: “Ngườiphải ngoan, không được phép lừa ta nữa”. hắn hạ quyết tâm nói ra nhữnglời này, sau đó mở mắt ra, sắc mặt đã khôi phục lại vẻ thản nhiên nhưtrước – đã quyết ý sẽ ở bên nhau, thì không nên trách móc những chuyệnđã qua, nhưng thật sự đừng lừa dối ta thêm lần nào nữa…
Hà Bạng rúc vào trong ngực hắn, giọng nói yêu kiều lảnh lót: “Takhông lừa ngươi… Ta thích ngươi”. Dung Trần Tử tì cằm lên đỉnh đầu nàng, giai nhân trong lòng như chén rượu, khiến người ta không uống cũng tựsay.
Sáng sớm hôm sau, Dung Trần Tử rửa mặt chải đầu xong, liền dẫn theochín đệ tử chân truyền đều có tên đệm là Thanh chuẩn bị đi đến Lý GiaTập, những đạo đồng còn lại cùng với hơn một trăm hộ dân trong trấn dichuyển đến ở tạm trong An Quốc tự nằm cạnh trấn Lăng Hà. Vị Lâm Thiên hộ đến truyền dụ tuy cũng kín đáo buông vài câu khiển trách, nhưng lại engại Trang Thiếu Khâm, nên không dám làm trái. Trang Thiếu Khâm cũng lâm vào thế khó xử, dù hắn là Quốc sư, nhưng sao có thể làm trái được ýThánh thượng. hắn vừa đấm vừa xoa, cuối cùng Lâm Thiên hộ cũng đồng ýkéo dài thêm ba ngày nữa, sau ba ngày nếu như chưa diệt được Minh xà, sẽ phóng hỏa đốt sạch thôn làng.
Dung Trần Tử ôm Hà Bạng từ trên giường dậy, nàng lười biếng, đến giờvẫn còn đang ngủ. Những người khác trong Đạo tông đã thu dọn hành trangxuất phát đến núi Trường Cương hết rồi, bình thường Dung Trần Tử chỉmang tạm theo mấy cái bánh bao để ăn trên đường, cũng coi như là bữasáng, nhưng hiện giờ có thêm Hà Bạng nên không thể tạm bợ cho xong được. Nàng là người tham ăn, lượng thức ăn tuy nhiều, nhưng tốc độ ăn lạichậm. Tuy Dung Trần Tử đang rất nóng ruột, nhưng cũng không đành lòngthúc giục – Nếu nàng ấy không ở cùng mình, thì đâu phải bôn ba như vậy?
Sư phụ không tỏ thái độ gì, thì đương nhiên đám đồ đệ cũng chỉ còncách đợi. Chín tên tiểu đạo sĩ đứng ngay ngắn chỉnh tề, xếp thành mộthàng dài, đợi nàng ăn no là lên đường. Nàng chậm chạp vét cháo, con rắnba mắt lại câu được hai con cá, Thanh Vận liền nấu một nồi canh cá ănkèm với cơm, nàng ăn hơn nửa nồi hết gần một canh giờ, mới tạm coi làno.
một đoàn mười hai người cộng thêm một con rắn, hùng dũng thẳng tiến đến Lý Gia Tập.
Lý Gia Tập nghèo, thật sự rất nghèo. Đường xá chật hẹp, kẹp giữa núiTrường Cương và trấn Lăng Hà, nơi hẹp nhất chưa đầy nửa thước, bên tayphải là vách đá sâu vạn trượng, đi lên đó khiến người ta phải kinh hồnbạt vía. Cũng may sức chân của đoàn người Dung Trần Tử ổn định vữngchắc, trừ việc bùn nhão cỏ dại trên đường đi dính đầy người thì cũngkhông có gì nguy hiểm. Về phần con rắn kia thì càng khỏi phải nói – Đừng nói là có đường, dù chỉ có một cái lỗ nó cũng có thể trườn qua được.Qua một con đường ruột dê, men theo con đường nhỏ khúc khuỷu dưới chânnúi, thì thấp thoáng đã có thể nhìn thấy một thôn trang được bao quanhbởi hàng cẩm trúc.
đang là mùa đông nên thời tiết rất lạnh, mây đen che lấp ánh mặttrời, khiến ánh sáng càng trở nên ảm đạm hơn. Bước gần tới Lý Gia Tập có cảm giác như bước vào một thế giới khác – Khói bụi khắp mọi nơi, đậpvào mắt là cả một khung cảnh cát vàng, ngay cả bầu trời cũng mang theomàu sắc của đồng cổ. Gió cuốn những chiếc lá trúc bay tán loạn, vang lên âm thanh xào xạc đìu hiu. Cả vùng Lý Gia Tập không nghe thấy một tiếngchim hót, không nhìn thấy một người bóng người sống, lặng ngắt như mộttòa thành đã chết. Dung Trần Tử đi trước, Diệp Điềm bám sát theo sau,tuy vẻ mặt vẫn trấn tĩnh như thường, nhưng bảo kiếm đã rút ra khỏi vỏnắm chắc trong tay. Con người chỉ có khi sợ hãi mới bất tri bất giácmuốn bảo vệ bản thân. Ngược lại Hà Bạng lại đi đứng đường hoàng đằngsau, thỉnh thoảng lại nhìn ngang ngó dọc, dáng vẻ vô cùng hiếu kì.
Rừng trúc giờ đã sớm trụi lủi trơ cả gốc, lá trúc khô vàng rụng không ai quét dọn, phủ đầy mặt đất. Men theo con đường nhỏ đi tiếp, cạnh đócó một hang đá, bên trong là những đống đá nằm ngổn ngang. Dung Trần Tửvừa giẫm chân vào, thì đột nhiên một luồng gió tanh bốc lên, một trận lá khô lao tới, hắn nâng kiếm lên nghênh đón, nhưng gió lại chỉ mang theolá rụng, không có thứ gì khác. Kiếm của hắn chém vào khoảng không, nhưng lại nhìn thấy trong khe đá có một bóng đen chợt lóe lên, rồi một conrắn nhỏ lao về phía Diệp Điềm!
Lòng bàn tay Diệp Điềm toàn là mồ hôi, vội vung kiếm lên chặn lại,thân giữa của bóng đen đứt đoạn, máu bắn lên khắp mặt, nhưng nó vẫnngoác to miệng bổ nhào lên mặt nàng. Đầu con rắn nền đen hoa văn đỏ, hai hàng răng nanh sắc nhọn, nhất thời khiến Diệp Điềm hơi chùn tay. Nàngthu kiếm về bảo vệ thân thể, Dung Trần Tử cũng lao tới cứu, còn chưa kịp lại gần, đầu của con rắn đã khựng lại giữa không trung, không xa khônggần, vừa đúng ngay chóp mũi Diệp Diềm.
Diệp Điềm sợ hãi hai mắt trợn trừng, không dám cử động, ngón tay nhỏnhắn mềm mại của Hà Bạng khẽ trỏ ra, đầu con rắn dữ tợn dường như bị bọc trong một màn nước trong veo, làn sóng nước khẽ xao động, cũng chẳngkịp nhìn thấy gì, toàn bộ cái đầu của con rắn tan ra trong nước, quảbóng nước rơi đánh bịch một tiếng xuống đất, thấm vào lớp bùn đất phíadưới. Diệp Điềm nổi giận lôi đình: “Đúng là đồ trai nước xấu xa, côkhông thể ra tay sớm hơn chút nữa sao?”.
Hà Bạng đứng sau lưng nàng cười hì hì: “Ối cha mẹ ơi, đã cắn phải cô đâu cơ chứ?”.
Diệp Điềm vẫn còn muốn nói nữa, nhưng Dung Trần Tử đã ho khan mộttiếng can ngăn: “Được rồi, phải cảnh giác hơn đấy”. Diệp Điềm nghe vậyliền quay ngoắt mặt đi không thèm để tâm tới hắn nữa: “Huynh đứng về phe nàng ta!”. Hà Bạng tung tăng chạy đến bên Dung Trần Tử thân thiết dụidụi vào người hắn, Dung Trần Tử khẽ vỗ vỗ lên đầu nàng động tác thoángmang theo sự trách phạt, bàn tay lúc nhấc lên rất mạnh, nhưng khi hạxuống lại cực nhẹ: “không được nghịch ngợm nữa”.
Xuống đến lưng chừng núi thì nhìn thấy một hộ gia đình, hàng rào bênngoài căn nhà gỗ nhỏ cắm đầy tre, trong sân trồng rất nhiều cam, trêncây từng quả từng quả cam vàng ươm đung đưa lắc lư giữa những tán láxanh mướt, giống như những chiếc đèn lồng nhỏ xinh. Hà Bạng nào đã nhìnthấy cam bao giờ, nàng lập tức chạy ngay đến bên cạnh Dung Trần Tử: “Tri quan, người ta muốn ăn quýt!”.
Dung Trần Tử đang muốn vào đó xem thử, nên đương nhiên đồng ý ngay:“Đó là cam, ta đi xem thử căn nhà đó có chủ nhà không, rồi sẽ mua chongười vài quả”.
Hà Bạng nghe vậy vô cùng vui vẻ, nàng không hề lịch sự, thò tay đẩycánh cổng nhỏ bằng trúc ngoài hàng rào ra, Dung Trần Tử vội vàng kéonàng lại: “Cẩn thận, để ta vào trước, ngộ nhỡ bên trong có rắn, cũng dễứng phó hơn…”.
Hà Bạng cắt ngang lời hắn: “Tiểu tam nhi, nhanh vào đi!”.
Con rắn ba mắt trườn lên từ phía sau, có chút không tình nguyện,nhưng lại không dám làm trái mệnh lệnh của Hà Bạng, đành nhẹ nhàng trườn vào dò mìn. Khi nó mới trườn đến cửa, thì đột nhiên bên trong có ngườimở cửa bước ra, vừa nhìn thấy thứ nền xanh vân đen, người đó sợ đếnthiếu chút nữa là chết ngất.
Dung Trần Tử vội vàng đỡ lấy. Người ra mở cửa là một người phụ nữ trẻ mặc áo bông in hoa, tầm hai mươi tuổi, dáng vẻ rất thanh tú, nhưng cách ăn mặc lại quá mộc mạc, trên quần áo còn có mấy chỗ vá. Thấy mình ngãvào vào tay của một người xuất gia, người đó hoảng sợ hét lên một tiếng, cũng may Diệp Điềm đã kịp tiến lên đỡ nàng ta dậy.
Nhìn thấy Diệp Điềm trang nghiêm, có dáng vẻ của một đạo cô đáng tincậy, người phụ nữ mới thấy yên dạ, vỗ vỗ lên ngực mình: “Dọa chết tôirồi, các vị là ai?”. Nàng ta lại liếc nhìn Dung Trần Tử, khuôn mặt ửnghồng, đột nhiên nhớ ra: “Lẽ nào là Dung Trần Tử đạo trưởng ư?”.
Lý Gia Tập là một nơi rất nghèo, ngay cả thầy âm dương cũng không sao mời nổi, người thường xuyên tới đây cũng chỉ có Dung Trần Tử. Dung Trần Tử vừa mới gật đầu, còn chưa kịp nói gì, người phụ nữ đã thay đổi ngaythái độ: “Ôi, thật là thất lễ quá”. Nàng ta lau lau tay vào vạt áo, lạilén liếc nhìn Dung Trần Tử thêm vài lần nữa, tuy rằng Dung Trần Tử thỉnh thoảng có tới đây, nhưng nói cho cùng thì trong ngoài cũng có khácbiệt, nàng cũng đã từng cách một lớp rèm trúc nhìn thấy hắn vài bận,nhưng hiện giờ không gì che chắn, lại càng cảm thấy nghiêm trang sừngsững, “Đạo trưởng nhanh mời vào trong, mời vào trong!”.
Dung Trần Tử cũng đang có chuyện muốn hỏi, nên đương nhiên không từchối. Cả đoàn người bước vào trong nhà, người phụ nữ vội vàng vào buồngtrong mời người cha già của mình ra. Hà Bạng là người không có tính kiên nhẫn: “Tri quan, quýt!”.
Dung Trần Tử cười khổ, màn trúc ở buồng trong được vén lên, một ônglão tầm bảy mươi tuổi chống gậy đi ra, hàng mày trắng chòm râu bạc, đôimắt sáng ngời, dáng vẻ rất hiền lành lương thiện: “Tri quan!”. Nhìn thấy Dung Trần Tử, ông lão liền xúc động, tiến lên trước nắm chặt lấy tayhắn định quỳ xuống: “Tri quan, coi như đã chờ được ngài đến đây rồi!Ngài nhất định phải cứu chúng tôi!”.
Dung Trần Tử vội vàng nâng ông lão dậy, trong giọng nói mang theo vẻđạo nghĩa hiển nhiên: “Lão Hứa yên tâm, diệt trừ tà ma bảo vệ chínhnghĩa, là trách nhiệm hiển nhiên của người tu đạo. Nhưng bần đạo vẫn còn một số chuyện muốn hỏi lão”. Ông lão liên tục gật đầu: “Có thể giúpđược cho Tri quan, thì dù lấy cái mạng già này của lão đi cũng đáng giá. Lão đã sống đủ rồi, chỉ tiếc cho lũ trẻ con trong thôn, bọn chúng đềucòn quá nhỏ!”.
Dung Trần Tử vô cùng nghiêm túc hỏi vấn đề đầu tiên, câu hỏi khiếnsắc mặt Thanh Huyền, Thanh Tố đều đỏ hồng cả lên: “Lão Hứa… Lão có thểbán cho bần đạo mấy quả cam trong vườn được không…?”.
Kết quả không cần phải nói, đương nhiên Hà Bạng được ăn quả to nhấtchín nhất. Lão Hứa bảo người phụ nữ tìm một cái thang, chọn hái nhữngquả cam to vỏ mỏng lại nhiều nước, nhiệt tình đưa cho nàng hẳn một bọc.Lập tức thiện cảm của Hà Bạng giành cho ông lão và người phụ nữ tăng lên đáng kể: “Oa oa, tiểu Hứa các ngươi thật là tốt bụng, cam nhà các ngươi cũng rất ngon. Sang năm ta sẽ lại đến nhà các ngươi ăn cam”.
Nghe vậy lông mày Dung Trần Tử nhíu chặt: “Sao lại xưng hô với người ta như vậy, không lễ phép! Gọi là Hứa bá bá!”.
Thanh Huyền đang bóc vỏ cam cho Hà Bạng, nàng liền nhét hai múi camto nhiều nước nhất vào miệng khiến cả khoang miệng vàng óng, còn lủngbủng nói không rõ tiếng: “Nhưng ông ta không gánh nổi đâu!”.
Lão Hứa ngược lại không hề để tâm, nụ cười hiền lành mang theo chútkhổ sở: “Nếu sang năm tiểu lão vẫn còn sống, thì tiểu lão nhất định sẽsai bọn chúng mang tất cả cam trong vườn đến cho cô nương, không chongười khác động vào dù chỉ là một quả”.
Cam vừa to lại vừa ngọt, Hà Bạng lập tức hạ quyết tâm: “Cả nhà cácngươi đều sẽ sống, không cho chết một ai hết, sang năm ta sẽ lại tới đây ăn cam!”.
Người phụ nữ mặc áo bông in hoa bưng mấy bát trà ngọt bước vào, chiacho mỗi người một bát, nhìn thấy con rắn ba mắt đang nhìn ngó xung quanh kia, nàng vẫn còn có chút sợ sệt, đứng cách hẳn ra xa. Ngược lại lãoHứa sống đã lâu, cũng đã nhìn thấy nhiều thứ, hơn nữa lại quen biết vớiDung Trần Tử, nên không hề sợ hãi. Nghe những lời Hà Bạng vừa nói, ôngliền nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại lấp loáng lệ: “Chỉ đáng tiếc là hai người trong nhà lão sắp chết rồi”.
Ông lão vừa dứt lời, khuôn mặt Dung Trần Tử biến sắc, lập tức quởtrách: “Lão Hứa! Chuyện quan trọng như vậy, lão phải nhắc tới trước tiên chứ, sao lại để chậm trễ đến giờ?”. hắn sải bước vào trong buồng:“Người đang ở đâu…?”. Lời còn chưa dứt, thì hắn đã nhìn thấy trong nhàlão Hứa có hai phòng ngủ, nằm ở trên giường là cậu con trai gầy như quecủi và đứa cháu nội sắp lên tám.
Dung Trần Tử vội vàng bước nhanh đến bên giường, duỗi tay ra bắtmạch. Lúc bắt mạch hắn cực kì tập trung, Hà Bạng liền cầm một quả cam đã được bóc vỏ nhảy đến trước mặt hắn, đút cho hắn một múi: “Cam nhà bọnhọ rất ngon, Tri quan, ngươi phải chữa khỏi cho họ đấy”.
Múi cam ngọt mát vào đến miệng, nhưng hàng mày của Dung Trần Tử lạinhíu chặt lại. Hai người nằm trên giường sắc mặt vàng vọt, chỉ còn thoithóp thở. Thần sắc hắn trở nên nghiêm trọng: “Là do tà vật hút dương khí của họ, nhưng lại không giống do Minh xà làm”. Khuôn mặt hắn rất nặngnề, Hà Bạng không màng đến nhiều thứ như vậy, nàng quan tâm đến bệnhtình của hai người này còn hơn cả ông lão nữa kìa: “Có thể chữa khỏikhông?”.
Giọng điệu của Dung Trần Tử trầm thấp: “Tà vật đương nhiên bần đạo có thể đuổi đi được, nhưng tinh khí của hai người này đã tận, gần như đãkhông còn thấy mạch nữa rồi, chỉ sợ là…”.
Lão Hứa nghe vậy, trong mắt tràn đầy bi thương, nhưng đây cũng khôngphải chuyện gì quá bất ngờ: “Đó cũng là số mệnh, không ngờ cả đời lãolàm toàn việc thiện, vậy mà cuối cùng lại phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh…”. Ông lão chấm nước mắt, lại sụp xuống vái lạy Dung Trần Tử. Dung Trần Tử hoảng hốt vội nâng ông lão dậy, giọng nói của ông nghẹn ngào:“Tri quan, nếu như con trai, cháu trai của lão đều chết, thì chỉ còn lại một mình đứa con dâu này, Ngân Linh là một đứa con ngoan, lão cầu xinngài hãy cứu giúp con bé”.
Dung Trần Tử còn chưa kịp trả lời, Hà Bạng đã sán lại: “Có phải làlấy nguyên khí bồi bổ, thì bọn họ sẽ không chết nữa đúng không?”.
Nàng duỗi tay ra chạm vào đứa bé, Dung Trần Tử gật gật đầu: “Ừ, nhưng nguyên khí của con người vô cùng quý giá, chỉ sợ là…”.
hắn còn chưa nói hết câu, Hà Bạng đã tiến gần đến trước mặt hắn, nàng vừa ăn cam, vừa nói không chút để tâm: “Lần trước nguyên tinh ngươitruyền cho người ta, người ta vẫn chưa dùng hết, giờ truyền lại một chút cho bọn họ, thì bọn họ có thể sống lại không?”.
Người xuất gia khi nhắc đến nguyên tinh, thì đương nhiên đều biết đólà thứ gì. Đôi mắt tròn xoe của nàng mở thật lớn, ngây thơ thuần khiếtvô cùng, khiến cho một người đức cao vọng trọng như Dung Trần Tử xấu hổđến độ suýt chút nữa chui đầu xuống đất. Dường như chín tên tiểu đạo sĩbuồn cười đến sắp vỡ bụng, nhưng lại không dám thể hiện ra. Diệp Điềmphun thẳng toàn bộ số trà ngọt trong miệng lên tường. Dung Trần Tử hokhan một tiếng, hạ thấp giọng xuống nói: “đã truyền sang cho người rồi…thứ ở trong cơ thể, làm sao truyền được?”.
Hà Bạng lại đút cho hắn một múi cam, vỗ vỗ lên cái vỏ không tồn tạicủa mình: “Đều hóa thành nước tinh khiết dự trữ trong đây rồi. Trong một lúc, người ta không thể tiêu hóa được nhiều như vậy đâu”.
Dung Trần Tử lại ho khẽ vài tiếng, quay mặt đi chỗ khác, mặt hơi ửng hồng khả nghi: “Ừ, vậy người truyền cho bọn họ đi”.
Hà Bạn ăn nốt số cam, rồi bò lên giường, ngón tay trỏ như ngọc mài ấn lên trán đứa bé nằm bên trái giường, không biết nàng đã làm thế nào,chỉ thấy ở ngón trỏ từ từ nhỏ ra một giọt nước, giọt nước rất nhanh đãthấm vào mi tâm của đứa bé, trong chớp mắt, đứa bé vốn chỉ còn thoi thóp sắc mặt dần dần trở nên hồng hào.
Dung Trần Tử vốn là cao đạo, nguyên dương tinh thuần, thứ truyền choHà Bạng lại càng không hề qua loa đại khái. Lại thêm việc hắn là Chínhthần chuyển thế, thứ tinh khí ấy có thể nói là vô cùng quý báu. Chỉ nhỏmột giọt be bé như vậy, nhưng với một người bình thườngđã là quá dư dật, nếu tiên căn của hắn đủ, thậm chí có thể xuyên qua âm dương, tu thànhchính đạo. Hà Bạng toan trèo lên người Hứa Thiết Trụ, con trai lão Hứađang nằm bên phải giường, thì Dung Trần Tử vội vươn tay ra giữ nàng lại, khiến nàng không trèo qua được, đành bĩu môi nhỏ một giọt lên giữa lông mày anh ta từ rất xa.
Trong nháy mắt, sắc mặt Hứa Thiết Trụ đã hồng hào hẳn lên, lão Hứamuốn quỳ sụp xuống, nhưng Dung Trần Tử liền giữ ông lại. Hà Bạng cũngrất vui vẻ: “Các ngươi đều sống lại rồi, sang năm ta lại tới đây ăncam”.
Cả người lão Hứa run rẩy, nói liền một hơi: “Ngân Linh, đi hái hết cam trên cây xuống đây, để tiên cô ăn cho đã!”.
Nhìn những quả cam vàng ươm xếp chất đống bên ngoài, Diệp Điềm sợhãi: “Trai nước xấu xa, hái hết xuống thế này tự cô đi mà khiêng lấy!”.
một quả cam ngọt nặng bốn lạng, một mình Hà Bạng ăn đến sáu quả!Tranh thủ lúc nàng ăn cam, Dung Trần Tử cũng đại khái hiểu được tìnhhình gần đây ở Lý Gia Tập – Từ sau vụ chó điên ăn thịt người, số ngườimất tích trong thôn ngày một nhiều. Gần đây nhất, không hiểu sao bầukhông khí nơi này luôn bị bao phủ bởi một lớp cát vàng, ngay cả mặt trời cũng không thấy xuất hiện nữa. Sau đó vào một tối, có thằng bé ba tuổinhìn thấy Lý Bàn bị con chó điên cắn đến mức biến dạng không thể nhận ra được nữa đang đi lại lung tung khắp nơi. Động tác của Lý Bàn cứng nhắc, đôi mắt bị móc ra lủng lẳng treo ở vành mắt. Lúc đầu, mọi người chorằng thằng bé đó nói vớ vẩn, nên cũng không để ý tới lắm. Sau đó có mộtđêm, khi Lý Thạch đang mơ màng ngủ, thì nghe thấy có người gõ cửa, bènmở ra xem, thì nhìn thấy con trai mình máu thịt bầy nhầy đứng trước cửa, khuôn mặt lúc nhúc đầy giòi bọ. Lý Thạch bị dọa cho khiếp đảm, đến tậngiờ nói năng vẫn còn lắp bắp.
Về sau, những chuyện kì lạ trong thôn xảy ra càng lúc càng nhiều, vínhư có một gia đình trong lúc mổ gà, khi máu gà vừa chảy xuống đất, thìlượng máu còn nhiều hơn máu có trong cơ thể người. Gia đình chủ nhà dùthấy kì lạ nhưng vẫn cho vào hầm canh, đến lúc mở vung thì phát hiện racanh bên trong nồi đặc sánh như bánh đúc đậu. Cho thìa vào múc thử, thìphía dưới thứ bánh đúc đậu ấy rơi ra một con mắt. Đứa con trai út nhàông ta không hiểu tại sao mất luôn con mắt trái.
Sắc mặt Dung Trần Tử nặng nề: “Xảy ra những việc quái lạ như vậy, tại sao không ai tới cầu viện Thanh Hư quan?”.
Lão Hứa thở dài: “Tri quan, không biết bên ngoài thôn bị bao vây bởithứ gì, người đi từ ngoài vào thì không cảm thấy gì, nhưng lại không thể đi ra được. Có rất nhiều tốp người muốn đến thỉnh cầu ngài, nhưng xuống được đến sườn núi thì chỉ còn lại không quá ba người, bên ngoài giốngnhư được ngăn cách bằng một bức tường, không sao đi ra được”.
Ánh mắt Dung Trần Tử nghiêm trọng: “Là do bần đạo đã sơ ý rồi”. hắnthở dài, giọng nói đầy vẻ tự trách. Hôm ấy, hắn biết việc chó điên ănthịt người ở Lý Gia Tập có điểm kì lạ, lúc hắn đến đã thấy bầu không khí ở đây rất lạ, nên một lòng muốn tìm cho ra ngọn nguồn sự việc. Nhưngsau đó lại bị Hà Bạng ám toán, hắn lại bị trọng thương, tuy ngoài mặtkhông nói gì, nhưng rốt cuộc cũng khó lòng bình ổn lại được, nên nhấtthời quên sạch chuyện xảy ra ở Lý Gia Tập.
Trong khi mọi người đang nói chuyện, thì Hà Bạng cắm đầu vào ăn. Nàng không hề có chút cảm giác nào về chuyện mình chính là nguyên nhân gâyra những tai họa này nọ cho nơi này, dáng vẻ của nàng ngây thơ thuầnkhiết. Dung Trần Tử cũng không nỡ trách móc nặng nề, chỉ đưa tay vuốttóc nàng. Nàng xoa xoa bụng, vẫn còn thừa rất nhiều cam. Nàng nhìn mộtlượt, muốn mang theo. Diệp Điềm thấy ánh mắt như vậy thì hừ lạnh mộttiếng, quay đầu đi nơi khác. Hà Bạng đành nhìn về phía con rắn ba mắt,nó tiếc rẻ: “Bệ hạ, thật sự ta không vác được hết chỗ này đâu…”. Nó đảođảo con mắt, bắt đầu tính toán, rồi quả quyết xúi bẩy Hà Bạng: “Nhưngnếu ta tu được thành người, thì chút xíu đồ đạc này, khỏi cần phải nhắcđến! Đừng nói là cam, thậm chí cõng cả một con voi cũng không thành vấnđề”.
Hà Bạng nheo nheo mắt, nàng lại quay ra lấy lòng Thanh Huyền: “Thanh Huyền, hì hì, người ta thích ngươi nhất!”.
Dung Trần Tử không biết nên cười hay mếu, ngoắc tay gọi nàng nhưngoắc tay gọi con cún con, nhỏ giọng dặn dò Thanh Huyền: “Nhặt lấy vàiquả”.
Thanh Vận đành nhặt lấy sáu quả để cho Thanh Minh mang theo, thầmnghĩ số này vừa đủ cho nàng ăn bữa sau. Ngón trỏ của Dung Trần Tử chạmvào một ít nước cam, vẽ một lá bùa lên ngôi nhà gỗ nhỏ, sau đó lẩm bẩmniệm chú, làm xong hắn kết ấn rồi nhập chú ngữ vào trong lá bùa: “Ở đâyrất an toàn, cố gắng đừng đi ra khỏi căn nhà nhỏ này. Đợi ta cứu nhữngngười khác xong, sẽ để họ tới đây tập hợp với lão”.
Lão Hứa đương nhiên đồng ý, đợi đoàn người của Dung Trần Tử ra khỏi cửa rồi, liền kiên quyết đóng chặt cửa lại.
Hà Bạng nhảy chân sáo đi sau lưng Diệp Điềm, đột nhiên dưới chân nàng khẽ rung lên, thân thể như có luồng ánh sáng nhấp nháy, bổ nhào về phía Thanh Thư đang đi cuối hàng, mặt đất bất ngờ nổi lên một trận gió đen,bao chặt lấy vị trí của Thanh Thư. Dung Trần Tử tay cầm bùa chú, đangđịnh lao lên trước, thì lại thấy bóng đen trước mặt bỗng vang lên tiếngrên rỉ, vặn vẹo đầy đau đớn. Hà Bạng lặng lẽ thoát khỏi sự bao bọc củanó, Thanh Thư cũng đứng an toàn phía sau lưng nàng, khuôn mặt vẫn cònmang theo vẻ hoảng sợ chưa định thần lại được. Bóng đen phả ra một luồng khí trắng, thoáng chốc liền kết lại thành một tảng băng. Hà Bạngnghiêng đầu đánh giá: “Ngay cả sương mà cũng thành tinh được!”.
Hàng mày rậm của Dung Trần Tử cau lại: “Theo lí thì đó là chuyệnkhông thể, phong thủy Lý Gia Tập không tốt, làm gì có linh khí nuôinhiều tà vật trú thân đến thế?”. hắn thu yêu quái sương mù đang bị phong ấn trong tảng băng vào một lá bùa, rồi thả lá bùa vào chiếc túi thuyêu, thần sắc càng lúc càng nghiêm trọng: “Mọi người phải cẩn thận đấy”.
Hà Bạng lại chẳng chút để tâm: “không cần phải lo, ta đã thi triểnpháp môn hộ thân rồi, mấy thứ vặt vãnh này vẫn có thể đối phó tốt”.
Dứt lời, mọi người chỉ cảm thấy xung quanh người mình tản ra từngvòng tròn nhỏ, thân thể như được tắm trong ánh nắng xuân, ấm áp thoảimái vô cùng. Nàng cũng không biết trận pháp đó là thế nào, nhưng một khi đã mở rồi, sẽ chia tách tà khí xung quanh ra, nơi sóng nước tiếp xúcvới không khí có thể nhìn thấy rất rõ những điểm nhỏ li ti màu đen. điđược vài bước, lại có tà vật lại gần, nhưng bị sóng nước ngăn lại, giống như bị đông cứng. Để mặc Thanh Vận có thể nhàn nhã thu chúng vào trongbình thu yêu. Ngay cả Diệp Điềm cũng phát hiện ra điểm huyền diệu củaNội tu, liền đi chậm lại dựa sát vào nàng thêm một chút.
Hà Bạng đi phía sau Dung Trần Tử, có cảm giác vô cùng an toàn, khẽ hừ mũi một tiếng: “Sao cả mấy thứ lông gà, vỏ tỏi này cũng có thể thànhtinh được thế này!”.
Hộ gia đình thứ hai nằm ở chân núi Trường Cương, là một ngôi nhà gạch xanh, cổng lớn màu đỏ tươi, gia cảnh xem ra có vẻ giàu có hơn nhiều sovới nhà của lão Hứa. Dung Trần Tử biết đây chính là nhà của Lý Cư Kỳchuyên mua bán gạo ở Lý Gia Tập. hắn bước lên vài bước, giơ tay lên gõcửa. Gõ rất lâu mới thấy Lý Cư Kỳ thò đầu ra nhìn, vừa thấy Dung TrầnTử, ông ta rơm rớm nước mắt: “Tri quan…”.
Người đàn ông to lớn vạm vỡ lập tức bật khóc nghẹn ngào.
Dung Trần Tử đỡ ông ta dậy: “Được rồi, mọi chuyện bần đạo đã biết cảrồi. Đây đúng là lỗi của ta. Trong nhà ông còn ai nữa không?”.
Lý Cư Kỳ khóc lóc nước mắt nước mũi đầy mặt: “Tri quan, sau khi xảyra chuyện tôi đã chia hết gạo cho mọi người rồi, hiện giờ tôi chỉ làmviệc thiện thôi! Ngài phải cứu tôi, nhất định phải để lại cho tôi mộtcon đường sống!”.
Thần trí của ông ta không tỉnh táo, Dung Trần Tử đành phải ra lệnhcho Thanh Thư dìu ông ta vào trong. Chuyện mới xảy ra mà khắp trong sânvườn Lý gia cỏ dại đã mọc cao cỡ ngang người. Thê thiếp của Lý Cư Kỳcũng hoảng sợ run rẩy bước ra, bà vợ cả dáng vẻ béo tốt, vừa vào đếnsân, cả người đã khẽ run lên gọi một tiếng “Tri quan”. Ánh mắt Dung Trần Tử lộ ra nét bi thương, hắn tiến lên đỡ lấy bà ta: “Bà đã chết rồi thìnên nhập đất luân hồi đi, đừng lưu luyến trần thế nữa”.
Mặt người phụ nữ đang sống sờ sờ trước mặt lập tức biến sắc: “Triquan!”. Bà ta nắm chặt lấy cánh tay Dung Trần Tử, giọng Dung Trần Tửnặng nề: “Thân thể bà đã chết rồi, đi đi thôi”.
Sắc mặt người phụ nữ đang sống sờ sờ trước mắt hắn trong thoáng chốcchuyển sang tái mét, sau đó biến thành một cái xác đã chết được mấyngày, đang bắt đầu thối rữa. Nàng vợ bé đứng sau bà ta là do Lý Cư Kỳmua về, dung mạo vô cùng xinh đẹp, giờ sớm đã hoa phai sắc tàn.
Dung Trần Tử cẩn thận đặt xác bà ta xuống, ngữ điệu trầm tĩnh: “Lấy một tấm giát giường, hoặc ván gỗ lại đây”.
Lý Cư Kỳ nhìn thấy xác vợ mình, có vẻ như lại tỉnh táo hơn, ông tavừa khóc vừa bẻ một tấm ván cửa. Dung Trần Tử đặt cái xác ngay ngắn lêntấm ván, còn tìm một mảnh vải cuốn quanh người cho bà ta. Lý Cư Kỳ dường như cũng hiểu mình nên làm gì tiếp theo, liền gạt nước mắt đi vào trong nhà mang một ít dầu hỏa ra. Dung Trần Tử đặt cái xác ở hậu viên rồi hỏa thiêu, lại siêu độ đâu đấy, ngưng thần khẽ nói với làn khói: “đi đi”.
Làn khói lượn lờ, quẩn quanh cạnh hàng nước mắt đang tuôn ra như mưa của Lý Cư Kỳ, rồi tan hẳn đi.
Hà Bạng vẫn còn đang gặm một quả cam: “Bà ta không biết rằng mình đãchết à? Tại sao chết rồi vẫn còn sống được nhiều ngày như vậy?”.
Giọng điệu của Diệp Điềm ảm đạm: “Vì bà ấy không nỡ rời xa gia đình mình, bà ấy yêu thương chồng bà ấy, bà ấy muốn sống”.
Hà Bạng cũng thấy có chút xót xa: “Chồng của bà ấy nhất định rất yêu thương bà ấy, chúng ta cũng cứu gia đình họ đi”.
Dung Trần Tử đi quanh nhà, xác định trong nhà không còn người sốngnào nữa mới nói: “Bản mệnh của ông vốn nên hết, nhưng biết san sẻ cứungười, thiện tâm cuối cùng cũng chưa mất hẳn, kiếp này coi như được trời phù hộ”. Thần trí Lý Cư Kỳ đã tỉnh táo, vì được Hà Bạng lấy nước lạnhrửa mặt cho: “Ngươi khóc cái gì chứ?”.
Hai mắt Hà Bạng trợn trừng, vừa thuần khiết lại vừa kiều diễm, giốngnhư một bông hoa nhỏ xinh. Lý Cư Kỳ rửa mặt bằng nước lạnh xong, tỉnhtáo nên rất nhiều, nói: “Bà ấy đã đi theo tôi rất lâu, chịu đựng biếtbao khổ cực, khó khăn lắm mới có được những ngày tháng tốt đẹp như hômnay, vậy mà tôi lại mua thêm vợ bé, tôi thật có lỗi với bà ấy…”.
Điệu bộ Hà Bạng giống như người già trước tuổi vỗ vỗ vào vai ông ta:“Bỏ đi, ngươi là đàn ông cơ mà, bây giờ phải dũng cảm lên một chút chứ”.
Lý Cư Kỳ lau sạch nước mắt, đối mặt với chuyện sống chết, kẻ làm đànông phải kiên quyết hơn mới được. Dung Trần Tử trầm ngâm: “hiện giờ nênđể bọn họ tới nhà của lão Hứa, nhưng chỉ sợ trên đường xảy ra bất trắc”.
Hà Bạng huých nhẹ vào bên người hắn, hùng dũng nói: “không khó đâu!”. Nàng chỉ chỉ về phía sườn núi: “Bây giờ ngươi chạy về hướng đó, khôngđược quay đầu lại! Để xem có tên khốn nào dám làm khó ngươi!”.
Lý Cư Kỳ nửa tin nửa ngờ, suốt mấy ngày qua ông ta không dám ra khỏicửa, bà vợ cả của ông giống như một vị thần hộ môn đã bảo vệ cho bọn họ, bà ấy chỉ là một người phụ nữ, nhưng không biết đã lấy sức mạnh từ đâu, dọa khiến cho đám quái vật không dám bước qua ngưỡng cửa nhà ông nửabước. Trước đây, Lý Cư Kỳ tuy là hộ giàu nhất Lý Gia Tập, nhưng lại sợbà vợ cả như sợ bị đòi mạng. Giờ bà ấy đã chết, khiến trái tim ông tatrở nên trống rỗng, không còn người nào đáng tin cậy ở bên nữa.
Hà Bạng thấy ông ta không phản ứng gì, liền có chút bực mình: “Ngươidù có kém cỏi thế nào đi nữa cũng là một người đàn ông, dũng cảm lên một tí có được không hả!”.
Khí thế nam nhi của Lý Cư Kỳ bị kích phát, liền gật đầu đầy kiênđịnh, lại quay người nhìn ngọn lửa vẫn chưa tàn hết ở trong sân, rồi kéo nàng vợ bé bắt đầu chạy lên núi. Điều kì quái là ở chỗ trước mặt ông ta dần dần hiện ra một con đường trong suốt, giống như một dải lụa kéo dài đến tận sườn núi. Hà Bạng đứng im bất động, dải lụa trong suốt gạt bỏmọi âm tà sang hai bên, mãi cho tới khi cả hai chạy tới ngôi nhà gỗ củalão Hứa, mới từ từ tan biến.
Đoàn người lại tiếp tục đi về phía trước, sau đó, thấy ba hộ gia đình hợp thành một tiểu viện. Dung Trần Tử gõ cửa rất lâu cũng không thấy có ai ra mở, liền sử dụng khí kình vuốt lên kéo then cửa ra, cả đoàn người bước vào trong tiểu viện, thì thấy ngay trong sân là một con lợn nhàmàu trắng nặng tầm hơn một trăm cân, hai mắt màu xanh lục giống như mắtchó sói, thậm chí có thể nhìn thấy thấp thoáng mấy cái răng nanh bênkhóe mõm. Trước cửa nhà là một con mèo hoang màu đen rất to đang đứngsóng đôi cùng với nó, lông trên người con mèo hoang đều dựng ngược cảlên, thỉnh thoảng con lợn dợm tiến lên, thì con mèo hoang liền congngười dậy như một cánh cung, cái đuôi ở phía sau liền xòe ra, như thể có chín cái đuôi, tiếng kêu như xé vải, chói tai vô cùng.
Nhìn thấy cả đoàn người Dung Trần Tử, con mèo hoang đột nhiên kêu lên đầy hưng phấn, như muốn gọi chủ nhân đang ở trong ngôi nhà ra. Hà Bạngnhảy tới xem thử con lợn, nàng không sợ những thứ tà khí sinh ra do hoàn cảnh ép buộc thế này, nhưng con lợn lại không còn chút uy phong nào,chốn sau một góc cả người run rẩy. Con mèo hoang to lớn kêu lên mộttiếng meo meo rồi nhảy qua con lợn trắng, tới dụi dụi vào người DungTrần Tử. Dung Trần Tử xoa xoa đầu nó, nhẹ nhàng nói: “Chuyện ở đây bầnđạo đã biết cả rồi, nhất định sẽ chiếu cố đến sự an nguy của gia chủmày”.
Địch khí trên người con mèo hoang to lớn bị đẩy lui sạch sẽ, nó dùngvuốt chạm vào người Hà Bạng, Hà Bạng sợ nó cào lên người, nhưng nó lạinằm rạp xuống đất dập đầu ba cái, lại thè cái lưỡi nhỏ xinh ra liếm liếm lên chân Hà Bạng. Đôi mắt của Dung Trần Tử tràn đầy vẻ ấm áp: “Nó cámơn người đã cứu chủ nhân của nó”.
Những người trong nhà đương nhiên cũng nhận ra Dung Trần Tử, thấy hắn như thấy cứu tinh. Dung Trần Tử trấn an mọi người một lượt, thì có mộtđứa bé tầm sáu bảy tuổi đi đến trước mặt Hà Bạng, tặng cho nàng chiếckhóa bạc nó vẫn thường đeo bên mình, đứa bé ăn mặc tuy đơn giản, nhưngrất sạch sẽ, nở nụ cười vô cùng dễ thương: “Chị à, chị là người xinh đẹp nhất mà em từng thấy, giống như thần tiên trên trời vậy”.
Đám Thanh Huyền, Thanh Vận nghe xong đều thấy kinh hãi – Tiểu quỷ nhà ai mà thông minh quá vậy, liếc mắt đã nhìn ra ngay điểm mấu chốt lợihại, thật là quá đỉnh…
Quả nhiên, Hà Bạng cười toe toét: “Cứu đi cứu đi, cứu hết toàn bộ!”.
Nàng dùng lại chiêu cũ, để bọn họ đi men theo dải lụa trong suốthướng thẳng tới ngôi nhà gỗ nằm ở sườn núi. Dung Trần Tử bước vào trongngôi nhà, không thấy có thi thể nào cả, hắn đoán con lợn ăn hết cả rồi.Người ăn thịt lợn, nhưng đâu biết liệu lợn có hận đến mức muốn ăn thịtngười không? hắn rút kiếm chém đứt đầu con lợn, khẽ nói: “Số mạng củaloài súc sinh cũng là oan nghiệt kiếp trước, lúc sinh trước kia khônglàm việc thiện, tất nhiên sẽ phải đầu thai vào kiếp súc sinh thôi, hômnay không cần phải bất bình nữa, đi đi”.
Đợi đến khi dọn dẹp tiểu viện xong xuôi, Dung Trần Tử quay lại nhìn Hà Bạng: “Kì thực, người hơn hai ngàn năm tuổi đúng không?”.
Hà Bạng lập tức tiếp lời: “Sao lại hơn, ngươi ta vẫn còn trẻ mà!”.
Dung Trần Tử cười ôn hòa: “Đạo hạnh của con mèo hoang kia phải đượchơn trăm năm thì mới có thể ở giữa nơi tà khí bốc lên tận trời này bảovệ cho chủ nhân của nó bình an vô sự. Nhưng nó lại chỉ có thể hôn chânngười…”.
Hà Bạng giậm chân: “Ngươi ta mới chỉ hơn một ngàn năm tuổi thôi, vẫn còn rất trẻ mà!”.
Ngay cả con rắn ba mắt cũng không tin: “Bệ hạ, thời điểm người đi theo Giang Hạo Nhiên đã là đại yêu ngàn năm rồi!”.
Hà Bạng cáu: “Lão tử sống hơn bốn ngàn một trăm năm, nói dối đi một chút cũng không được sao!”.
Hơn bốn ngàn một trăm năm, Dung Trần Tử cũng phải bật cười, nhưng yêu quái hơn bốn ngàn một trăm năm trước đã có thể thu nhận đồ đệ… thì cóvẻ hơi ít thì phải? Tuy chưa từng nghe nói đến Xí dương quyết, nhưng lúc Giang Hạo Nhiên vận nội công hai bàn tay chuyển sang màu vàng kim hìnhnhư đã từng được ghi lại trong điển tích Phật giáo. Dung Trần Tử dắt tay Hà Bạng, bàn tay nàng vừa mềm lại vừa mịn, làn da trên khuôn mặt nhỏnhắn trong suốt như ngọc, đôi mắt đẹp như hồ nước mùa thu, đi suốt từsườn núi cho đến tận đây, nên nàng cũng hơi mệt, hai gò má hồng hào nhưhoa đào nở rộ trong tiết trời tháng Ba, tà váy màu xanh nhạt nhẹ nhàngtung bay, phong thái khuynh thành.
Dung Trần Tử lại chưa kịp suy nghĩ được sâu sắc hơn, thì không lâusau, Hà Bạng đã chỉ tay về phía trước kêu lên: “Tri quan, bên kia cónước!”.
đi ra khỏi tiểu viện, phía bên ngoài có một cái giếng cũ, nguồn nướcrất nhiều, dù có hạn hán đến cả năm thì cái giếng cũng chưa từng cạnnước. Hà Bạng chạy ngay tới bên cạnh giếng, vốc một ít nước lên, khuônmặt liền biến sắc: “Nước ở đây… có mùi gì vậy?”.
Dung Trần Tử liền bước tới trước, chấm chút nước lên đầu ngón tay rồi ngửi thử, mùi của rắn, còn thoáng chút vị tanh nữa, dường như đã có rất nhiều con rắn trườn qua cái giếng này. Là Minh xà sao? hiện giờ bọnchúng đang ở đâu? Trong số những người dân trong thôn, phải chăng đã cóngười bị bọn chúng mượn khí hay bị kí sinh trở thành con rối rồi không?
Sắc mặt mọi người đều trở nên nặng nề, Hà Bạng cũng hiếm khi nghiêmtúc như vậy. Nàng nhìn chăm chăm xuống dưới giếng, miệng giếng vuôngvắn, chỉ vừa đủ cho một người chui lọt, bốn cạnh được xây bằng đá, rêuxanh mọc thành bụi. Từ trên thành giếng nhìn xuống, chỉ thấy làn nướcxanh trong tĩnh lặng.
“Lẽ nào bọn chúng đang ẩn trốn phía dưới?”. Câu này của Diệp Điềmđương nhiên là hỏi con rắn ba mắt rồi. Con rắn ba mắt thò đầu xuống quan sát, so với người khác thì nó còn thấy sợ hơn nhiều: “Nếu như chủ nhânmà biết, nhất định sẽ lột da ta ra mất!”.
Diệp Điềm đá cho nó một phát: “thật không hiểu ngươi có ích ở chỗ nào nữa!”.
Hà Bạng hoàn toàn không thèm để ý, lập tức bồi thêm một câu: “Nó biết dùng đuôi câu cá, câu rất giỏi!”. Con rắn ba mắt soạt một tiếng, lui về sau lưng Hà Bạng.
Dung Trần Tử không quan tâm đến chuyện cãi cọ của các nàng: “Bần đạoxuống giếng xem thử”. nói xong hắn liền cởi áo choàng định trèo xuống,Hà Bạng chần chừ giây lát rồi nói: “Tri quan, ngươi thật sự muốn xuốngsao?”.
Dung Trần Tử gật đầu, vẻ mặt kiên quyết. Hà Bạng lẩm bẩm: “Bỏ đi, để ta xuống, ở dưới nước thì ta không thèm sợ!”.
Dung Trần Tử biết nàng nhát gan, nên cũng không muốn dọa nàng. NhưngHà Bạng lại là người rất ít khi đạo đức giả, lời vừa dứt thì cũng nhảyluôn xuống giếng, lúc chạm vào làn nước không hề phát ra chút âm thanhnào, chỉ thấy mặt nước khẽ lăn tăn gợn sóng.
Tuy Hà Bạng có lai lịch không hề tầm thường, nhưng rốt cuộc Dung Trần Tử vẫn bồn chồn không yên. hắn chăm chú nhìn xuống dưới giếng, vẻ lolắng trong đáy mắt khó lòng che giấu. Diệp Điềm đứng bên cạnh hắn, cũngnhìn xuống dưới giếng, dường như đang trấn an hắn, lại giống như đang an ủi bản thân mình: “Nàng ta vốn dĩ là Nội tu mệnh thủy, ở dưới nước chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.
Dung Trần Tử khẽ ừ một tiếng, mười một người và một con rắn đều không nói gì thêm nữa.
Dưới nước tối tăm, nhưng đây vốn là thế giới của Hà Bạng, nàng nhìnmọi vật ở trong nước hoàn toàn không có chút trở ngại nào. Dưới giếngkhông có cá, nàng càng bơi càng cảm thấy trống trải. Dần dần trước mắthiện ra một thảm thực vật màu đỏ sáng rực rỡ, hóa ra đó là một mảng tảođỏ, hai bên là cột trụ bằng thủy tinh, ở giữa có một con đường, phíacuối con đường là một toà cung điện cũng bằng thủy tinh, làn nước bênngười có màu xanh ngọc bích, mềm mại mà thân quen.
Thần sắc Hà Bạng đầy vẻ ngạc nhiên nghi ngờ – không thể nào, sao lại quay về cung Hải hoàng của hải vực Lăng Hà thế này?
Nàng đi men theo đám tảo đỏ, những con sứa ở hai bên có con màu hồngđào, có con màu bảo thạch lam, cảnh sắc nơi đây rất quen thuộc với nàng. Nàng đi đến trước cung điện, cửa chính vẫn rộng mở như bình thường. Hai tên thị vệ cung kính tham kiến nàng: “Hải hoàng bệ hạ”.
Hà Bạng lắc lắc đầu, có một người trong điện chậm rãi tiến lại gần,mái tóc đen dài, quần áo đỏ, bước đi thanh nhã tựa hoa sen: “Lại đi chơi ở đâu vậy?”. Giọng nói của hắn ấm áp như ánh mặt trời mùa đông, vừa nói hắn vừa đặt chiếc khay xuống bàn: “Hôm nay làm món hải sâm kho hành lámà người thích ăn nhất, qua đây ăn đi”.
Hà Bạng như người mộng du đi tới cái bàn, trong chiếc đĩa thủy tinhquả nhiên là món hải sâm kho hành lá, còn cả món đậu bát bảo vi cá.Khuôn mặt người trước mặt ngời sáng, cử chỉ tao nhã: “Lại mải chơi đếncả người ướt đẫm mồ hôi rồi kìa”. hắn lấy khăn mềm nhẹ nhàng lau hai tay cho Hà Bạng, “Được rồi, tranh thủ lúc còn nóng mau ăn đi”.
Hốc mắt Hà Bạng trong thoáng chốc đỏ hồng. Đồ ăn rất thơm, thật sựrất thơm. vừa hít hít mấy cái, thì nước miếng đã bắt đầu ứa ra. Nhưngnàng vẫn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi: “Sao ta lại ở đây? Cung Hảihoàng sao lại ở dưới đáy một cái giếng của Lý Gia Tập thế này?”.
Hàng mày thanh tú của Thuần Vu Lâm khẽ nhíu lại, dường như không hiểu nàng đang nói gì: “Lý Gia Tập nào cơ?”.
Đột nhiên Hà Bạng nhảy dựng lên: “Đúng rồi, còn cả ngươi nữa! rõ ràng ngươi đã bˠMinh xà kéo xuống trong khe đá rồi, tại sao lại ở đây?”
Thuần Vu Lâm ngồi bên cạnh nàng, tỉ mẩn gỡ xương cá ra cho nàng,trong giọng nói yêu chiều chất chứa cả vẻ bất lực: “Bệ hạ, người lạiđang chơi trò gì vậy? Sáng sớm nay thần đến Đông Hải mua cá, người đãđồng ý ngoan ngoãn ở nhà đợi, kết quả lại chạy ra ngoài chơi, đến giờmới chịu về. Những Minh xà với khe đá là ở đâu ra thế?”.
Hà Bạng quan sát cách bày trí trong điện, tất cả đều vô cùng quenthuộc, vẻ mặt nàng đầy sợ hãi: “Lẽ nào ta thật sự đang nằm mơ sao? DungTrần Tử đâu?”.
“A nào?”. Thuần Vu Lâm dỗ dành nàng há to miệng, rồi đút một miếngbánh đậu vi cá đã được gỡ hết xương vào miệng nàng, giọng nói vẫn dịudàng như trước: “Dung Trần Tử là ai? Nghe qua hình như là một tên đạosĩ, tốt nhất bệ hạ chớ có chọc vào đấy”.
Hà Bạng như đang rơi vào một giấc mộng huyền ảo: “không thể nào…”.Nàng ngáp một cái, cúi đầu nhìn cả người mình một lượt từ trên xuốngdưới, “Ta đã đi chơi chỗ nào vậy kìa?”.
Thuần Vu Lâm lại bón cho nàng một miếng cá mềm mềm dẻo dẻo, nhẹ nhàng hỏi: “Có ngon không?”.
Hà Bạng cơ hồ như muốn nuốt luôn cả lưỡi xuống bụng, đáp không chút do dự: “Rất ngon!”.
Thuần Vu Lâm khẽ cười: “Ăn nhanh như vậy sao, ăn xong bệ hạ nên nằm ngủ trưa một lát đi”.
Hà Bạng đang ăn món cá thơm ngon, nhưng vẫn khổ sở suy nghĩ: “Dung Trần Tử đâu rồi?”.
Thuần Vu Lâm lấy khăn lau sạch khóe miệng giúp nàng, nụ cười như một đóa hoa quỳnh: “Lại nói mấy lời kì quái nữa rồi”.
Loáng cái Hà Bạng đã ăn hết số cá. Thuần Vu Lâm xoa xoa bụng nàng: “đã no chưa?”.
Hà Bạng gật đầu, Thuần Vu Lâm liền bế nàng lên, xuyên qua cung điệnnguy nga tráng lệ, tiến vào phòng ngủ của nàng, vẫn là cái chăn mà bìnhthường nàng vẫn đắp. Thuần Vu Lâm đặt nàng lên chiếc giường thủy tinh.Quả thực Hà Bạng có chút mơ màng muốn đi ngủ, nàng biến về thành hìnhdáng con trai to lớn, cả người đều rút lại vào trong vỏ. Thuần Vu Lâmnhẹ nhàng vỗ lên cái vỏ của nàng, hắng giọng hát một bài ca dao của đạidương.
Lúc Hà Bạng sắp ngủ, thì đột nhiên lại bừng tỉnh – Dung Trần Tử đang ở trên miệng giếng đợi nàng mà. Thuần Vu Lâm rõ ràng đã chết rồi, ThanhVận còn giúp nàng cõng mấy quả cam rất to nữa. Nhưng Thuần Vu Lâm đang ở trước mặt sống động như vậy, lẽ nào chuyện ở Thanh Hư quan, thật sự chỉ là giấc mộng Nam Kha [1].
[1] Giấc mộng Nam Kha: Trong “Nam Kha kí thuật” của Lý Công Tá đờinhà Đường có kể truyện Thuần Vu Phần nằm mộng thấy mình đến nước Hòe An. Vua Hòe An thấy chàng tướng mạo khôi ngô nên đã chọn làm phò mã và gảcông chúa cho, đồng thời để chàng làm quan Thái thú ở quận Nam Kha. Haivợ chồng chàng đang sống rất giàu có, hạnh phúc thì bỗng có giặc kéo đến vây quận Nam Kha. Chàng đem quân đi đánh nhưng bị thua. Quân giặc vâythành đánh phá khiến vợ chàng chết trong đám loạn quân. Chàng liền đemtàn quân về kinh đô tâu lại vua cha. Nhưng bị vua nghi kị, nên tước hếtphẩm hàm, đuổi về làm thường dân. Chàng vừa oan ức vừa tủi nhục, khóclóc bi thương. Vừa lúc ấy thì chàng chợt tỉnh giấc, thấy mình nằm dướigốc cây hòe, trên đầu một nhành cây hòe chĩa về phía nam. Cạnh chàng lại có một ổ kiến lớn, bầy kiến kéo hàng đàn hàng lũ trèo lên cây hòe. Từđó Giấc mộng Nam Kha là chỉ để đời người như một giấc mộng, phú quýquyền thế đều chỉ là hư ảo.
Cơn buồn ngủ ập tới, Hà Bạng lật người ngăn cơn buồn ngủ lại – khôngđược, phải nghĩ ra một cách để thử mới được. Ở trong vỏ nàng cắn luônvào ngón tay mình, đau đến suýt chảy cả nước mắt, bên ngoài Thuần Vu Lâm vẫn nhẹ nhàng vỗ lên vỏ của nàng như lúc đầu, giọng hát êm đềm uyểnchuyển. Hà Bạng nghĩ tới nghĩ lui, bỗng thật sự nghĩ ra một cách – Chânthân khi hóa thành hình dáng con người, không phải ở chỗ đó sẽ có mộtlớp màng gì gì đó sao? Nếu như đang nằm mơ, thì khẳng định là thứ đó vẫn còn, ừ ừ, đúng thế! Mí mắt Hà Bạng càng lúc càng nặng, lại hóa thànhhình người cuộn tròn người lại trong vỏ, thò tay ra sờ xuống dưới ngườimình. Tuy rằng cách này rất xấu, nhưng cuối cùng vẫn có hiệu quả. Ngóntrỏ đi vào hoàn toàn không gặp chút trở ngại nào. Hà Bạng liền dùng Minh tâm chú gột rửa thần thức của mình, xua đi cơn buồn ngủ – không đúng,lão đạo sĩ không phải là mộng, là thật đó! Vậy thì… Thuần Vu Lâm chínhlà mộng sao?
Nàng mở to vỏ nhìn Thuần Vu Lâm ôn hòa tao nhã như ngọc, những hồi ức trong suốt hơn ba trăm năm qua như bày ra trước mắt, nàng từ từ nhắmmắt lại, rồi đột nhiên bật dậy, giáng xuống một chưởng. Lúc mở mắt ralần nữa, mọi thứ xung quanh đều bị vỡ vụn, cung Hải hoàng, tảo đỏ, sứa,thủ vệ, tất cả đều không thấy đâu nữa. Dưới đáy giếng lại vẫn là dướiđáy giếng, âm u lạnh lẽo. Mà càng đáng sợ hơn là, Thuần Vu Lâm vẫn còn ở đó.
hắn nhìn Hà Bạng bằng ánh mắt dịu dàng mà bi thương: “Bệ hạ không muốn ở bên thần nữa ư?”.
Hà Bạng lắc đầu: “không, ngươi đã chết rồi, ngươi là do con rắn ba mắt biến thành”.
Thuần Vu Lâm khẽ thở dài: “Hãy cùng thần trở về đại dương đi, những ngày tháng ấy chúng ta đều đã rất vui vẻ, không phải sao?”.
Lúc hắn thở dài luôn khiến trái tim người ta thấy vô cùng đau đớn. Hà Bạng chậm rãi lùi lại: “Tiền niệm bất sinh tức tâm, hậu niệm bất diệttức phật, thành nhất thiết tương tức tâm, li nhất thiết tương tứcphật…”. Nàng niệm Phật kệ, tay phải liền xuất hiện pháp trượng, luồngánh sáng vàng đang gột rửa, khiến nước trong giếng như có linh thức, tấn công thẳng vào Thuần Vu Lâm, hình bóng Thuần Vu Lâm bị nước làm chonhòe đi, rồi thoắt cái, tan ra thành vô hình.
Bỗng nhiên Hà Bạng rất muốn quay về bên cạnh Dung Trần Tử, nàng đitheo hướng dòng nước, nhưng bên thành giếng không một bóng người. DungTrần Tử lại đi đâu mất rồi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.