Tại sao phải khổ sở đau đớn để lãng quên một người, thời gian dĩ nhiên sẽ khiến chàng quên hết.
Nếu thời gian không thể khiến chàng quên đi người mà chàng không nênnhớ, thì năm tháng đã qua của chúng ta sẽ còn ý nghĩa gì nữa đây?
Dung Trần Tử ở bên thành giếng đợi không thấy Hà Bạng lên, mà lạithấy một người mà hắn tuyệt nhiên không thể ngờ tới. Bước chân của hắnkhẽ hẫng đi một nhịp, khuôn mặt kinh hãi: “Thuần Vu Lâm?”.
Thuần Vu Lâm mặc bộ quần áo đỏ dài chấm đất, phong thái uyển chuyển: “Dung Trần Tử, lâu rồi không gặp”.
Mái tóc hắn đen như được dội mực, khuôn mày tinh tế, lời nói cử chỉ,vẫn ưu nhã như trước kia. Nhưng Dung Trần Tử đã nhìn ra sơ hở rất nhanh: “Chỉ là thứ huyền thuật nhỏ nhoi, sao có thể lừa được ta?”.
Tên Thuần Vu Lâm trước mặt cười khẽ, khi hắn cười giống như ánh mặttrời mới mọc, tuyệt sắc vô song: “Vì thế nên ta vốn cũng không có ý đếnđể lừa Tri quan. Ta đến chỉ vì muốn nói cho Tri quan biết một số việcthôi”. Tay phải của hắn khẽ giơ lên, trong tay liền xuất hiện một cuộnvăn thư màu xanh lục. Lông mày Dung Trần Tử nhíu chặt: “Khế ước thầnma!”.
Tay phải của Thuần Vu Lâm liền xòe ra, thì thấy tờ khế ước cũng từ từ được mở ra: “Hơn ba trăm năm trước, Hà Phán bị trọng thương, là concháu của ta đã cứu nàng ta, và đã cùng ta định ra khế ước thần ma. Nàngta bồi dưỡng một thân yêu, làm phụ hồn cho ta, giúp ta thoát khỏi cảnhvĩnh hằng này”.
Dung Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thit-than-tien/205873/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.