Nếu hồi ức là thứ có mùi vị, thì sẽ là mùi thơm của gỗ đàn hương,ngọt ngào mà vững chắc, giống như nhớ rõ những vui tươi, say đắm và buồn thương, lại tựa như quên hết mọi nỗi ưu sầu.
Diệp Điềm lặng lẽ đứng trước cửa hang Vô Lượng.
“Ngươi đang rất đau lòng đúng không?”. một giọng nói vang lên, nàngngó quanh, nhưng lại không một bóng người. Gần đây có quá nhiều việc xảy ra, nhất thời khiến tóc gáy Diệp Điềm dựng đứng. Nàng vừa rút thanh bảo kiếm đeo ở sau lưng ra, vừa lạnh lùng cảnh giác hỏi: “Ai?”.
một giọng nói vô cùng bất đắc dĩ cất lên: “Nhìn xuống dưới chân đi, ngươi sắp đạp vào ta rồi!”.
Diệp Điềm liền cúi đầu xuống, lúc ấy mới phát hiện ra đó là con rắnba mắt cho Hà Bạng mượn mệnh. Khuôn mặt nàng đỏ bừng,ra kiếm vào trongvỏ, hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào. Con rắn ba mắt dường như đangrất ngậm ngùi: “Thực ra ta cũng rất đau lòng, tốt xấu gì cũng mượn mệnhcủa người ta, vậy mà hai người bọn họ cứ như vậy bỏ đi, không ai thèmhỏi thăm ta lấy một câu”.
Diệp Điềm vừa tức lại vừa buồn cười: “Ngươi chỉ là một con rắn, aithèm hỏi thăm ngươi? Huống hồ, nếu không phải tại ngươi, thì Võ tu củaHà Bạng sẽ không ở cùng với tiểu thư của Lưu gia, lại càng không mấtmạng. nói không chừng cũng chẳng cần phải mượn mệnh. Tốt nhất là ngươinên ít xuất hiện thôi, Hà Bạng không phải là kiểu người biết giữ lời hứa đâu”.
Con rắn ba mắt quấn thành một vòng tròn quanh Diệp Điềm: “thật ra tabiết cả, chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thit-than-tien/205871/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.