Hạng Mĩ Cảnh cảm thấyDung Trí Hằng cư xử lịch thiệp hơn cô trong vấn đề này, vì vậy cuộc gọinhanh chóng kết thúc, cô quay về sofa ngồi, tiếp tục ăn nốt quả roi còndở.
Lâm Khải Sương vẫn chăm chú nhìn cô, dường như đang đợi cô mở miệng giải thích.
Cô bị anh nhìn tới mức không còn hứng thú ăn nữa. Suy nghĩ một lát, cônói với anh: "Chuyện này em không kể cho anh ngay, một là vì không biếtphải nói thế nào, hai là thực sự nó nằm ngoài kế hoạch của em, em cầnthời gian để điều chỉnh tâm trạng của bản thân".
Anh gật đầu tỏ ý hiểu, nhìn xung quanh một vòng, không thấy Mông Giang Vũ đi ra, cũngkhông có người giúp việc nào lảng vảng, mới hạ giọng nói: "Khi chúng tamới quen, em không cho anh biết là bình thường, về sau cũng không nhắcđến".
Cô ngẩn người, sững ra nhìn anh.
Anh lại tưởng côbối rối, bèn nói tiếp: "Anh không cố ý tìm xem, nhưng tối hôm đó em uống nhiều, ném hết sách trên giá xuống đất, khi anh sắp xếp lại đã vô tìnhnhìn thấy. Lúc đó anh rất sốc, nhưng khi nghĩ thông lại thấy chuyện đó không có gì là xâu, hơn nữa đã mấy năm rồi, dù có bị tổn thương tới thế nào chắc cũng đã quên. Mỗi người đều dó một quá khứ mà mình khôngmuốn nhắc tới, chúng ta là bạn, em có thể hoàn toàn yên tâm, anh tuyệtđối không nói với ai".
Cho tới tận khi anh nói xong, cô mới hoảng hốt nhận ra anh đã phát hiện được bí mật gì của mình, quá khứ cô vẫnlặng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-yen/2693517/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.