Hạng Mĩ Cảnh nhấtthời không hiểu mấy câu của Tiền Mẫn rốt cuộc là có hàm ý gì, chỉ nói:"Anh ta đã làm tới chức này rồi, chắc chắn sẽ suy nghĩ chu đáo, cô đừngnghĩ linh tinh".
Tiền Mẫn gật đầu, rồi lại khẽ thở dài: "Tôi đãxác định là anh ấy, sẽ không thay đổi nữa. Anh ấy muốn đi đường nào,tôi sẽ đi theo, dù con đường anh ấy chọn được hay mất, tôi cũng sẽ không bỏ anh ấy".
Hạng Mĩ Cảnh lòng run lên, mặt biến sắc. Cô chegiấu tâm trạng bằng cách cầm cốc trà lên uống, nói: "Cô yêu anh ta sâunặng thế sao?".
Tiền Mẫn nhìn cô đáp rất nhẹ: "Yêu đến biển cạnđá mòn, trời sập đất nứt thì không thể, nhưng trừ phi anh ấy vứt bỏ tôi, hoặc tôi làm liên luỵ tới anh ấy, nếu không tôi chắc chắn sẽ thử kiêntrì một lần, lâu dần sẽ thành mãi mãi".
Hạng Mĩ Cảnh ngẩn ngơ nhìn Tiền Mẫn.
Tiền Mẫn nhìn cô cười, bổ sung: "Tình thân cũng có thể mãi mãi mà".
Hạng Mĩ Cảnh cười gật đầu, nói: "Cuộc đời con người có hạn, mãi mãi thật ra cũng không được bao lâu".
Tiền Mẫn chỉ ở lại khoảng nửa tiếng rồi quay về nấu cháo tình yêu với Trần Tân Dục.
Hạng Mĩ Cảnh ngồi một mình, hơn năm giờ thì nhận được tin nhắn của công tychuyển phát nhanh, bưu kiện gửi cho Phương Tuân Kiệm sáng nay đã cóngười nhận. Cô đoán Phương Tuân Kiệm dặn quản gia kí nhận thay, khônghiểu sau khi về nhìn thấy chổ quần áo ấy anh có gọi điện cho cô không. Cô nghĩ anh không phải người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-yen/2693518/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.