Trưởng công chúa rời đi, Tạ Chỉ Duệ liền không cần che giấu nữa, hết mực quan tâm Tần Nghiễn Trúc.
Hiếm khi có cơ hội công khai đối tốt với Tần Nghiễn Trúc như vậy, nàng ta chỉ hận không thể dâng hết mọi thứ của mình cho hắn ta.
"Đây là trà mới của mùa xuân năm nay, phò mã nếm thử đi?"
"Đây là bánh ngọt từ Trân Phẩm Trai, nghe nói phò mã từng rất thích, ta sai người mua về rồi."
"Đây là..."
"Được rồi!" Tần Nghiễn Trúc mỉm cười: "Ý tốt của tướng quân, ta xin nhận. Nhưng phu quân của nàng sẽ không vui đâu."
Nói rồi, hắn ta nâng tay lên, chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay lướt qua trước mắt Thịnh Triết Dương.
Thịnh Triết Dương đã từng thấy chiếc nhẫn này.
Đó là bảo vật truyền đời của Tạ gia.
Trước khi hắn vào cửa, hắn đã thấy nó trên tay lão tướng quân.
Nhưng ngay đêm trước khi hắn bái đường thành thân, vật này lại đột nhiên biến mất.
Kết quả là, món đồ gia truyền mấy đời của Tạ gia, khi đến lượt hắn lại không có nữa.
Giờ thì đã hiểu rồi, hóa ra nó đang nằm trên tay Tần Nghiễn Trúc.
Điều này cũng phải thôi, ai bảo hắn ta mới là người trong lòng Tạ Chỉ Duệ chứ?
Hắn đã không còn đau lòng vì những chuyện như thế này nữa.
Tạ Chỉ Duệ lúc này mới quay sang nhìn hắn, môi khẽ động như muốn nói gì đó.
Nhưng đúng lúc này, một đám sát thủ áo đen xông vào.
Trong phòng không có thị vệ, Tạ Chỉ Duệ chắn trước mặt Thịnh Triết Dương và Tần Nghiễn Trúc, giao chiến với sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-triet-duong-co-quy/5044463/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.