Tạ Chỉ Duệ vươn tay v**t v* khuôn mặt hắn: "Chàng hứa với ta đi, đừng bao giờ khiến ta lo lắng nữa, được không?"
Thịnh Triết Dương bình tĩnh nhìn nàng ta, chỉ cảm thấy nực cười.
Rõ ràng là nàng ta đã đẩy hắn vào tình cảnh nguy hiểm.
Rõ ràng trong lòng nàng ta chỉ có người kia, vậy mà giờ lại diễn trò gì đây?
Hắn không lên tiếng. Tạ Chỉ Duệ tiếp tục nói: "Nhưng mà, nếu chàng có độc dược, tại sao không lấy ra sớm hơn? Nếu chàng sớm dùng nó, phò mã đã không bị thương rồi."
Nghe nàng ta nói vậy, Thịnh Triết Dương vô lực nhắm mắt lại.
Hắn vốn đã biết nàng ta không hề có tình cảm với hắn, tất cả sự quan tâm đều là giả dối.
Nhưng tại sao, hết lần này đến lần khác, hắn vẫn đau lòng vì nàng ta?
Hắn thật sự quá đê tiện.
"Ta muốn nghỉ ngơi một chút."
Hắn khẽ nói.
Tính ra, ba ngày nữa là hắn sẽ phải đi hòa thân đến Bắc Lương.
Giờ đây cơ thể hắn quá yếu, phải dưỡng sức, nếu không, dọc đường đi hắn sẽ càng thêm khổ sở.
"Vậy chàng nghỉ ngơi đi, ta sẽ không quấy rầy chàng nữa."
Tạ Chỉ Duệ cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi hắn.
"Chàng nhớ dưỡng thân thể thật tốt, đừng làm ta lo lắng nữa."
Thịnh Triết Dương không nói gì, chỉ nhìn theo bóng lưng nàng ta rời đi.
Năm năm trước, khi dải lụa trắng quấn quanh cổ hắn, trong lúc hắn cận kề cái chết, Tạ Chỉ Duệ đã xuất hiện.
Nàng ta mang theo thánh chỉ, cứu hắn một mạng, từ đó, họ trở thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-triet-duong-co-quy/5044464/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.