Từ ngày gặp gỡ Dạ, ký ức ngủ say nghìn năm của ta liền bắt đầu sống dậy. Ta luôn mộng thấy rõ ràng mình bị Dạ giết chết, nhưng làm thế nào cũng không nhớ được nguyên nhân buộc hắn phải ra tay.
Dạ nói, phàm là chuyện không thể nhớ ra, nhất định là những chuyện ngày xưa đã cố sức muốn quên đi.
Mà những chuyện muốn quên đi, thông thường cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
Lúc này, ngọc thạch giọt thoi màu đỏ sậm đu đa đu đưa trước mắt, ta lại nhất thời quên đứng dậy, cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm như thế.
Dạ nói đây là vật ta từng tặng cho hắn.
Dạ nói hắn muốn.
Muốn Ngục huyết linh lung, muốn đoạn hồi ức nọ, ta nghĩ, ký ức khi ấy, nhất định rất đẹp đẽ.
Bởi vì trong nháy mắt trông thấy nó, ta cũng mơ hồ nhớ lại, tựa hồ ta đã từng chạm vào một khối gì màu đỏ thẫm như thế, sau đó đeo lên cho một người. Rõ ràng vô vàn khổ cực mới lấy được, lại cứ làm bộ như không thèm để ý, còn nói với hắn, trên đời này, chỉ mình ngươi mới hợp mặc xiêm y màu trắng.
Thế nhưng.
Ta rốt cục dời đường nhìn, nhìn về phía nam tử đang cúi đầu xem ta, vì sao người này lại có Ngục huyết linh lung, làm sao y biết thứ này và ta từng liên hệ.
Ta còn chưa mở miệng.
Y đã nhếch mép cười một tiếng, đôi mắt tối đen như mực nhất thời híp thành hai mảnh lưỡi liểm.
“Thích thì cầm đi. Vốn dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-truong-an-da/2998936/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.