Ngô Nhạn Linh bừng bừng lửa giận, mỗi một tấc trên cơ thể như chứa đầy thuốc nổ. Nỗi hận thù, dối gạt, không cam tâm, nỗi khuất nhục mà cô ta đã tích lũy hàng trăm ngày đêm đều bị đốt cháy, bùng lên ngay trong giây phút này.
Hai người ôm nhau đang chìm đắm trong sự đau khổ vì sắp chia ly hoàn toàn không phát hiện ra.
Một lát sau, Tưởng Hoằng Văn khẽ nói: "Tùng Âm, ta phải đi rồi."
Sử Tùng Âm như bị điện giật, nhưng vẫn cắn răng đáp: "Huynh đi đi, nhớ phải cẩn thận. Ta chờ huynh và Thanh Hoàn trở về."
"Yên tâm!"
Tưởng Hoằng Văn buông tay. Ánh mắt lướt qua gương mặt trắng nõn của cô, hắn không chút do dự đặt lên môi cô một nụ hôn, sau đó lập tức quay người, bước nhanh rời đi.
Sử Tùng Âm ôm ngực chạy theo vài bước. Mãi cho đến khi bóng dáng cao gầy đó biến mất hoàn toàn, cô mới che mặt khóc nấc lên.
Sử Tùng Âm hoàn toàn không phát hiện ra, bên cạnh một gốc cây cách đó chục trượng, có một người đang lao ra, con dao găm trong tay kẻ đó lóe sáng, đâm thẳng tới.
"A…"
Tưởng Hoằng Văn cảm thấy sau lưng lạnh buốt, quay phắt người lại, chạy thật nhanh.
Rất nhiều năm sau, mỗi khi nhớ lại cảnh tượng này, Tưởng Hoằng Văn vẫn luôn cảm thấy đau đớn khôn nguôi.
Hắn ta nhìn thấy người con gái mình yêu chầm chậm ngã xuống đất như chiếc lá rụng, máu bắn đầy trên bộ y phục trắng thuần khiết.
Còn người phụ nữ điên rồ đó giơ cao con dao trong tay, đâm mạnh xuống chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848317/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.