Trong Tô phủ, người người nhộn nhịp, tiếng cười không ngớt.
Hơn nửa thế gia quý tộc ở Kinh thành đều được mời đến, khách khứa tới cửa liên tiếp không dứt.
Trong căn viện ở góc Tây Bắc, Khởi Tố thầm thở dài nhìn áo quần trên ghế dựa.
Phu nhân lánh đời nhiều năm, mọi chuyện ma chay cưới hỏi đều không góp mặt, thế nhưng hôm nay là hôn lễ của Tam gia, tân lang tân nương phải dập đầu hành lễ. Trên cao đường chỉ có lão gia ngồi một mình, trong mắt quan khách là chuyện cực kỳ thất lễ.
Mặc dù lão gia không nói lời nào nhưng lại phái người mang áo quần mới đến cho phu nhân, dụng ý vô cùng rõ ràng, hy vọng phu nhân cho con trai mặt mũi.
Thế nhưng phu nhân đã niệm kinh cả buổi, không hề có ý định sửa sang rồi dời bước. Nghĩ đến tấm lòng hiếu thuận của Tam gia trước nay, Khởi Tố vô cùng khó xử, mới thở dài như vậy.
Bàn tay cầm phật châu của Diệp thị chững lại, bà ngước mắt thản nhiên nói: "Đi nói với lão gia, người ăn chay niệm Phật, lục căn đã tịnh. Nếu ông ta có oán trách, cứ việc đưa Thạch di nương lên ngồi cao đường."
Khởi Tố thầm giật mình.
Thạch di nương là ái thiếp của lão gia, mấy năm nay đi theo bên cạnh lão gia, phong quang rực rỡ, từ lâu đã ngóng trông phu nhân chết đi để được lão gia nâng thành chính thất.
Khởi Tố suy nghĩ một hồi rồi nói: "Trước giờ nô tỳ không khuyên giải phu nhân, chỉ là chuyện hôm nay, nô tỳ muốn nhiều lời vài câu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848252/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.